“Chờ sau đêm nay gặp được Trân Mộc Châu rồi anh sẽ phải ra ngoài hai ngày. Tri Hạ, em có tin tưởng anh không?” Xoa tóc Tri Hạ, Tư Mộ Hàn mím môi nhìn cô. Lúc này mà rời đi quả thật là có chút không thể nào nói nổi, nhưng Tập đoàn Sunrise đã xuất hiện nguy cơ ở khắp nơi, anh phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
“Anh muốn đi đâu vậy? Không thể chờ anh trai em trở về rồi đi sao?” Sắc mặt tái nhợt đi mấy phần trong nháy mắt, động tác của Nguyễn Tri Hạ dừng lại, trong lòng lập tức trở nên luống cuống, nước mắt cũng rơi xuống theo.
Cô nửa ghé vào đùi Tư Mộ Hàn, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng không tốt như cô. Trong mắt chợt lóe lên sự đau đớn, anh kéo tay cô, bóp vào lòng bàn tay cô thật mạnh, vừa giúp cô lau khô nước mắt: “Tri Hạ, anh sẽ trở về nhanh thôi. Hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để em phải một mình đối diện những người có lòng dạ hiểm ác này đâu!”
“Đương nhiên em tin tưởng anh.
Em cũng biết anh đã muốn làm chuyện gì thì chắc chắn em không thể ngăn được. Nhưng mà Mộ Hàn, trước khi anh làm chuyện gì đó thì hãy nghĩ về vê em và Hướng Minh đang đợi anh trước. Anh vẫn còn có mẹ con em nên không thể làm chuyện điên rồ.. “
“Nghĩ gì thế! Anh giống người sẽ làm chuyện ngu ngốc lắm à, chỉ là chưa làm nên chuyện nên anh tạm thời không nói cho em thôi, đến khi trở về tất nhiên anh sẽ kể rõ mọi chuyện cho em nghe” Ngắt lời Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn tức giận gõ gõ lên gáy của cô. Nếu bây giờ trên người anh không bị thương thì sẽ không bỏ qua cô gái nhỏ này dễ dàng như vậy, cái khác không giỏi, bản tính suy nghĩ lung tung lại càng lúc càng nhiều.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, khuôn mặt đỏ lên ngại ngùng. Cô hơi lắc đầu, biết khi nãy mình đã nghĩ lầm, lúng túng lại gần dựa lên trên người anh, nhỏ giọng nói xin lỗi.
“Lâm Tiến Quân sẽ ở lại đây chăm sóc em, dù hiện tại anh ấy cũng không tiện di chuyển lắm. Nhưng anh ấy sành sỏi chuyện ở Tập đoàn Sunrise, có anh ấy ở đây anh cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.” Tư Mộ Hàn giang hai cánh tay ôm cô sát vào trong ngực của mình.
“Yên tâm đi, em cũng không phải là một kẻ ngốc. Em đã là cô chủ của nhà họ mấy năm nay, vẫn có thể diễn kịch”
Trên hai gò má của Nguyễn Tri Hạ khẽ hiện lên hai rặng mây đỏ, tuy hiện tại tình cảm của hai người đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp, nhưng đột ngột thân mật như vậy cô vẫn còn có chút không quá quen thuộc. Cô ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, ngồi trở lại giường nhỏ của mình, hai tay chống cằm nhìn anh.
“Trần Tuấn Tú và Trân Hiền đã bắt đầu hành động, Dương Minh Hạo sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tự mình ra tay. Hai ngày không có anh ở đây nếu Nguyễn Kiến Định không thể trở về kịp, nếu không cực kì bất đắc dĩ thì em không được đối đầu trực diện với Dương Minh Hạo. Có chuyện gì tạm thời chưa xử lý được thì có thể giao cho Lâm Tiến Quân, anh ấy sẽ giúp em xử lý. Hơn nữa, trong hai ngày này có thể anh sẽ không liên lạc được với em, không cần lo lắng, anh nhất định sẽ trở về.
Tư Mộ Hàn đẩy xe lăn tới dừng lại ở trước giường, dùng hai tay dâng mặt của cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một cơn gió lớn thổi đến, lá cây bị gió cuốn lên, bụi đất tung bay từ ngoài cửa sổ bay vào. Nguyễn Tri Hạ vừa nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng đã bị Tư Mộ Hàn ấn vào trong ngực của anh.
Tư Mộ Hàn sợ cô bị bụi đất chui vào trong mắt: “Đừng mở mắt, trời lạnh. Lúc anh không có ở đây thì phải tự chăm sóc mình cho thật tốt”
Khó hiểu ghé vào trong ngực của anh, Nguyễn Tri Hạ cảm giác được gió đã ngừng thổi, do dự lui ra khỏi lồng ngực của anh.
Dường như ở bên ngoài có tiếng ồn ào truyên đến, hình như đang hỏi tình huống của ông cụ Chánh, Nguyễn Tri Hạ căng thẳng trong lòng, nắm lấy tay của anh hỏi: “Mộ Hàn, có ổn không?”
Tay nhỏ của cô nắm vuốt bàn tay của anh, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở: “Mộ Hàn, không có chuyện gì đâu.
Tư Mộ Hàn thăm dò nhìn sang, ngoài cửa sổ quả nhiên có rất nhiều người, hơn phân nửa là phóng viên, còn có một vài người đang hóng hớt. Bọn họ hầu như chiếm hết toàn bộ sảnh lớn của bệnh viện đại sảnh, ồn ào náo nhiệt làm cho người ta đau đầu.