Tư Mộ Hàn hiếm thấy không có nói lời khó nghe, mặc kệ cô cọ tới cọ lui trong lòng, anh cũng không đẩy cô ra.
Qua vài giây, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng nói: “Có thể đi, nhưng em cần nghỉ ngơi một lúc.”
Thân thể của cô quá cứng ngắc, phải hoạt động một chút mới được.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ cũng ngẩng đầu nhìn anh, cô cong khóe môi mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng nhìn thấy.
Tư Mộ Hàn nhíu chặt chân mày, đưa tay sờ trán của Nguyễn Tri Hạ.
Tay của anh vừa mới đụng tới trán của Nguyễn Tri Hạ đã bị khí nóng trên người cô tản ra khiến anh phải rụt tay lại.
Anh kề sát trán Nguyễn Tri Hạ thử nhiệt độ, sau đó lại sờ lên trán của mình cảm nhận nhiệt độ một hồi mới bình tĩnh nói: “em sốt rồi.”
“Thật sao?” Nguyễn Tri Hạ nói, sau đó đưa tay sờ trán của mình: “Chẳng trách em cảm thấy hơi nóng.”
Giọng nói của cô đã hết sức yếu ớt, cô ngoẹo cổ tựa vào lòng Tư Mộ Hàn, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Tư Mộ Hàn nhíu mày thật chặt.
Một tay anh đỡ Nguyễn Tri Hạ, trầm giọng nói: “Đứng vững vào.”
Tiếp đó anh ngồi xổm xuống, kéo tay Nguyễn Tri Hạ để cho cô ôm cổ anh.
Cả người Nguyễn Tri Hạ không có sức lực, ôm cổ của anh xong liền nằm oặt trên người anh. Giọng nói hơi có chút mơ màng: “Anh muốn cõng em à? Nhưng mà gần đây hình như em béo lên rồi, hơi nặng một chút…”
Tư Mộ Hàn mặc kệ cô nói sảng, cõng cô đi về phía trước.
Anh đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Em có nặng không?”
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt trả lời: “Không nặng.”
Cô không những không nặng mà còn rất nhẹ.
Nếu như cô mập lên thêm chút nữa thì sẽ dễ nhìn hơn.
“À, vậy thì tốt…” Giọng cuối trở nên đặc biệt nhỏ, cho đến khi tắt hẳn.
Cũng may tình trạng của đoạn đường này tốt hơn cũng dễ đi hơn nhiều so với đoạn đường lúc trước khi Tư Mộ Hàn đến.
Nhưng cũng không thể tốt đến đâu.
Đường đất ở nông thôn mỗi khi trời mưa xuống giẫm một bước đều là bùn. Tư Mộ Hàn chậm rãi bước từng bước, trên lưng còn cõng thêm một người, cho dù thể lực của anh có tốt hơn nữa, đi lâu như vậy cũng có phần chịu không nổi.
Hơn nữa người phụ nữ trên lưng anh thỉnh thoảng còn nói sảng.
“Em có nặng không?”
Tư Mộ Hàn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô hỏi vấn đề này.
Anh rất bình tĩnh trả lời: “Rất nặng, vì thế bắt đầu từ lúc này tốt nhất là em im miệng đi, đừng nói chuyện nữa.”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ sốt đến hồ đồ nên vô cùng ngoan ngoãn, cô vâng một tiếng rồi sau đó không nói chuyện nữa.
Mà Tư Mộ Hàn cũng cảm nhận được nhiệt độ trên người Nguyễn Tri Hạ càng lúc càng cao.
Không thể cứ để cho cô cứ sốt cao không Nguyễn như vậy nữa, phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, khám bệnh.
Nhưng mà…
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn lại, xa xa nếu không phải là rừng rậm thì là bùn đất.
Không biết đã đi bao lâu, bên trong rừng cây ven đường có bóng dáng nhà cửa.
Tư Mộ Hàn bĩnh tĩnh nhìn một lát, sau đó liền cõng Nguyễn Tri Hạ đi tới.