Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là lỗi của anh, nếu không phải vì lúc trước anh kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung thì Nguyễn Tri Hạ của anh đã không lâm vào nguy hiểm như vậy, đây đều là báo ứng mà anh phải gánh chịu.



“Đi điều tra đi, bao gồm tất cả chuyện năm năm trước, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lê Quốc Nam thì phải điều tra rõ ràng cho tôi: Khi đó Lê Quốc Nam làm dứt khoát như vậy, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không ngờ vậy mà anh ta đã che dấu Nguyễn Tri Hạ suốt năm năm, nhưng không sao cả, chỉ cần Tri Hạ trở về rồi thì anh có rất nhiều biện pháp để thay đổi thái độ của cô.



Anh cũng rất thích cậu bé Hướng Minh đó, anh cũng không ngại nuôi con giúp Lê Quốc Nam…



Đi theo Nguyễn Tri Hạ suốt quãng đường trở về nhà, Tư Mộ Hàn ở lại trong xe cho đến khi trời tối, đèn trong biệt thự sáng lên, sau khi Lê Quốc Nam đi theo Nguyễn Kiến Định vào trong, lúc này anh mới mặt không chút cảm xúc, bảo tài xế lái xe rời đi.



Mỗi ngày sau đó, anh đều ở trước cửa biệt thự của nhà họ Tô, chờ chút cơ hội này để có thể nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ. Ngay cả công ty cũng không thèm quan tâm, cứ ở đây tha thiết chờ mong.



Sau khi Nguyễn Tri Hạ mồ hôi đầm đìa đưa Hướng Minh trở vê nhà, dẫn cậu nhóc đang nhăn nhăn nhó nhó đi tắm rửa xong, cô nằm trên giường, ngơ ngác cầm điện thoại.



Mới trở về được vài ngày, nhưng không ngờ mấy hôm trước lại gặp phải người mà vốn dĩ cô định tránh, may mà lúc trước cô đã mô phỏng tình cảnh đó nên mới không xuất hiện sơ hở gì.



Nhưng năm năm không gặp, dường như anh vẫn như trước đây, khuôn mặt vẫn lạnh lùng…



Đang suy nghĩ miên man về Tư Mộ Hàn, đến khi Nguyễn Kiến Định về nhà gọi cô đi ăn cơm, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại, đi theo anh ấy xuống lầu với tâm trạng mất hồn mất vía.



Một bữa cơm mà không hề biết mùi vị gì, cô thở dài đặt bát cơm xuống, ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.



Cậu bé có hơi lo lắng cho mẹ mình nên cũng buông bát đũa xuống, muốn nhanh chóng đến xem nhưng Nguyễn Kiến Định đã ngăn lại.



Nhìn thấy con ăn cơm xong, cô dỗ dành cậu bé lên lầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Kiến Định.



“Nghe quản gia nói rằng hôm nay em vừa trở về thì có điểm gì đó là lạ, có chuyện gì vậy?” Anh ấy đau lòng chạm vào giữa hai đầu lông mày của cô, ra hiệu cho Nguyễn Tri Hạ tỉnh táo lại.



“Không sao cả, nhưng mà, anh ơi, hôm nay em gặp Tư Mộ Hàn rồi” Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, hai bàn tay Nguyễn Tri Hạ đang khoác trên cổ tay của Nguyễn Kiến Định đã lạnh buốt, cô cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề không chút tinh thần.



“Trước khi về nước anh đã nói thế nào, Nguyễn Tri Hạ, anh còn tưởng rằng lúc trước em hứa với anh trở về Hải Phòng, em đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Tư Mộ Hàn bất cứ lúc nào.



Dù sao thì em cũng là người trưởng thành rồi, không thể suốt ngày cứ ở nhà được. Chỉ cần đi ra ngoài thì nhất định sẽ đụng phải Tư Mộ Hàn, đây là chuyện không thể tránh khỏi” Nguyễn Kiến Định đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lo của cô vào trong lòng bàn tay to lớn của mình, anh ấy cúi đầu và nhẹ nhàng nói.



“Quả thực em đã nghĩ rằng em sẽ gặp lại anh ấy, nhưng anh à, hiện tại em vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ. Em sợ, sợ rằng em sẽ để lộ, đến lúc đó Hướng Minh phải làm sao bây giờ…



“Tri Hạ, không có chuyện gì là có thể chuẩn bị đầy đủ cả, cuộc sống chính là như vậy. Ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì hay gặp được người như thế nào chứ? Hướng Minh đã gặp Tư Mộ Hàn từ lâu rồi, nhưng anh chưa từng nói cho em biết mà thôi, đừng tự dọa bản thân mình nữa, cứ giao mọi thứ cho anh và Lê Quốc Nam đi, Tư Mộ Hàn vẫn chưa đến mức xen vào chuyện của nhà chúng ta đâu.



“Vâng, em đều nghe theo anh hết” Trong lòng cô biết rất rõ rằng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nên cũng không muốn tự lừa dối mình nữa.



Ánh mắt cô đơn nhẹ nhàng nhắm lại, khóe miệng cô hơi nhếch lên, trên môi nở nụ cười vui vẻ.



Cô lê bước chân nặng nề trở về căn phòng, tựa vào ban công nhìn về phía xa xăm, trong lòng thấp thoáng một niềm mong đợi.



Mong đợi điều gì đây? Trong lòng Nguyễn Tri Hạ vô cùng rõ ràng, năm năm trôi qua, cô không thể tự lừa dối mình được, cho dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận rằng thật ra trong lòng cô vẫn có người đó.



Cách đó không xa, bên trong chiếc xe tối đen, ánh mắt sâu thẳm của Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm vào hình bóng của một người phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK