Tư Mộ Hàn tuyệt vọng đến mức nào, có lẽ chỉ có cô hiểu rõ nhất, với tư cách là một người vợ, Nguyễn Tri Hạ đôi khi vân có thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh, cũng vì thế mà đau lòng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây cùng với tình cảm ấm áp giữa hai người. Khi Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra thì bên cạnh không còn hình bóng của Tư Mộ Hàn nữa, cô đưa nhẹ tay sờ qua, chỗ nằm của anh đã lạnh từ lâu, đến một câu từ biệt cũng không có.
Đêm qua cô nhẹ nhàng nằm trong lông ngực của Tư Mộ Hàn, ngay cả bản thân cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ bao giờ, ấy vậy mà vừa sáng sớm đã đột ngột rời đi không một động tĩnh. Nguyễn Tri Hạ lúc này leo xuống giường.
Cô lúc này đây đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tình hình không khả quan hơn là bao so với hôm qua, khắp nơi đều có vệ sĩ canh gác, nhìn thấy đội ngũ bước đi ngay ngắn thẳng tắp như vậy có vẻ như thật sự là đang đi tuần ra rồi, nhìn về phía cửa, người ở bên trong còn nhiều hơn rất nhiều.
Mọi chuyện không diễn ra như cô dự tính nhưng với tình hình này đây, mọi sự lo lắng đều là vô ích, sau khi rửa mặt thật nhanh,cô vội vàng đưa Tình Hòa và Nguyễn Hướng Minh xuống lầu.
Nguyễn Minh Tú dường như đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách từ lâu, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
“Sao mới giờ này đã dậy vậy, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi gặp ông ngoại nhé!” Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt Nguyễn Minh Tú như nhìn thấy cứu tinh của chính mình, mắt cô sáng lên, nhanh chóng bước đến bên bàn ngồi xuống.
“Em cũng đang định tìm chị đây, chị Minh Tú có phải bị dọa sợ rồi không?”
Tính thích an ủi người khác của Nguyễn Tri Hạ nổi lên, hỏi.
“Vấn tốt nhưng mà nhìn thấy nhiều người tuần tra ở khu vực này như vậy có chút, chị có chút lo lắng cho Kiến Định.”
Tuy răng quả thực có chút kinh hãi, nhưng lúc này Nguyễn Minh Tú với tư cách là chủ nhà, nên cho dù thế nào cũng không được để lộ cảm xúc ra ngoài, mất đi khí chất vốn có.
“Đợi lát nữa chúng ta lên lâu cùng với ông ngoại nhé, bên cạnh ông ấy là an toàn nhất, anh trai và Tư Mộ Hàn đang ở bên ngoài, chúng ta phải làm hậu phương vững chắc cho họ.”
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp phải chuyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ có thể được coi là một ít kinh nghiệm.
Dùng vài lời lẽ xoa dịu Nguyễn Minh Tố, để cô ấy ổn định lại, cô ấy không quá hốt hoảng, vẫn được xem là có chút kinh nghiệm trong chuyện này.
Sau hai câu nói, mọi người cũng đã ổn định lại tinh thần. Nguyễn Minh Tú mỉm cười nhìn Nguyễn Tri Hạ cười trong vui vẻ, nhưng sắc mặt vẫn là tái nhợt hẳn đi.
Nguyễn Kiến Đinh và Tư Mộ Hàn hiện tại đã đến hôn lễ, sau nửa tháng gấp rút hoàn thành, tuy rằng bề ngoài trông không khác gì lúc trước, nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết được tình trạng bên trong tổn hại ra làm sao, khó lòng phục hồi lần nữa.
“Abel đã xuống máy bay rồi, phát hiện ra chỗ đứng của ông ta chưa?” Nguyễn Kiến Định đứng ở bên trên nhìn những người làm việc bận rộn bên dưới, sắc mặt của anh khá là xấu, vân còn những công đoạn cuối cùng cân phải hoàn thiện.
“Chỉ tìm được vị trí của Yaren, quả nhiên đã ở chỗ mà chúng ta đã đoán trước, nhưng Yaren không có đi cùng ông ta, có lẽ đã đưa người đi ra từ lối đi thông thường, những rgười theo dõi cũng đã bị mất tích, không thể tìm thấy được vị trí của ông ta.”
Sử dụng những kẻ thường làm vỏ bọc, cho dù có bị áp chế thì cuối cùng ông ta vấn có thể thoát ra khỏi vòng vây kẻ địch, quả là một đối thủ đáng gườm.
“Hiện tại đừng lo lắng nhiều qua, ngày mai là thời khắc cuối cùng nên chắc chắn ông ta vấn sẽ tới.” Nghe xong lời này, sắc mặt của Nguyễn Kiến Định có chút không tốt lắm, không chỉ là nhắm vào kết quả cuối cùng, lại còn để cho Abel trốn thoát, sự nhân nại thật không nhỏ.
“Phía chính phủ liên hệ với chúng ta nói sao rồi?” Gần đây bận rộn chuyện cưới hỏi, Tư Mộ Hàn bận rộn giải quyết nhiều thứ, Nguyễn Kiến Định hình như vẫn chưa làm rõ chuyện gì đó, xoay người bước vào trong, vừa đi vừa hỏi.
Nếu có thể dùng sức người khác giải quyết chuyện của mình, một chuyện tốt thế này ai lại đi từ chối chứ.