Tiêu Văn cũng từng là một nghệ sĩ ký hợp đồng của Thịnh Hải, còn có một khoảng thời gian có quan hệ với Cố Tri Dân, cũng có người kéo Cố Tri Dân vào.
Thẩm Lệ xem náo nhiệt, nhìn thấy Cố Tri Dân bị kéo vào, vậy mà lại có cảm giác ‘biết ngay sẽ vậy mà’.
Nhưng mà, điều khiến cô bất ngờ là, cô lướt Facebook lâu như vậy rồi, cũng không có thấy cô bị kéo vào, vậy mà lại không có ai nhắc đến cô, cũng quá quỷ dị rồi.
Cô trở thành chảo chống dính từ khi nào rồi vậy?
Không có chuyện gì dính được vào cô?
Cố Tri Dân tìm ra một đống trái cây trong tủ lạnh, rửa xong thì đặt lên trên bàn cà phê.
Ánh mắt Thẩm Lệ nhìn theo Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân lấy trái táo chuẩn bị gọt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Lệ nhìn mình với ánh mắt xa xăm.
Cố Tri Dân cười: “Biểu cảm của em là sao?”
Thẩm Lệ chỉ lắc đầu.
“Đừng chơi điện thoại nữa, cứ chơi điện thoại miết không tốt cho mắt…” Cố Tri Dân tiến lên trước lấy điện thoại của Thẩm Lệ đi.
Lấy điện thoại của Thẩm Lệ xong, anh còn thêm một câu: “Vốn đã già rồi không còn nhỏ nữa, cũng đừng học theo người ta làm thiếu nữ mê internet nữa, lớn tuổi rồi…”
Thẩm Lệ chậm rãi giơ nấm đấm lên.
Cố Tri Dân nuốt lời phía sau vào bụng: “Là anh lớn tuổi rồi…”
Thẩm Lệ hài lòng nhướng mày, hạ tay xuống.
…
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ở mãi đến chiều tối khi Tư Nguyễn tan học, bọn họ mới rời khỏi đi đón Tư Nguyễn.
Tiễn bọn họ đi xong, về đến trong phòng, Cố Tri Dân hỏi Thẩm Lệ: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Lại phải ăn tối rồi?” Thẩm Lệ cảm thấy mới vừa ăn cơm trưa xong, nhanh như vậy lại phải ăn tối rồi.
Cố Tri Dân sờ sờ đầu cô, giống như một vị trưởng bối khoan dung rộng rãi: “Để anh chuẩn bị sớm chút.”
“Vậy ăn đồ ăn thừa hồi trưa đi, còn có canh mà Tri Hạ hầm nữa, không phải là còn dư nhiều sao?” Tuy Cố Tri Dân cũng miễn cưỡng là biết nấu cơm, nhưng so với tay nghề của Nguyễn Tri Hạ thì còn kém xa, cô vẫn thích ăn đồ Nguyễn Tri Hạ nấu hơn.
Về đến phòng, Thẩm Lệ nằm xuống sofa, định đi lấy điện thoại.
Ai ngờ, khi bàn tay cô sắp đụng đến điện thoại, Cố Tri Dân đã lấy điện thoại đi trước cô một bước rồi.
“Cố Tri Dân!” Thẩm Lệ tức giận trừng anh.
Cố Tri Dân trở tay giấu điện thoại của cô ra sau lưng, thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Thẩm Tiểu Lệ, em biết khoảng cách xa nhất trên thế giới là gì không.”
“Em biết, mau đưa điện thoại cho em.” Vẻ mặt Thẩm Lệ mất kiên nhẫn.