Cảm giác giống như đang rất bận rộn.
Nguyễn Tri Hạ bỏ ý định muốn hỏi chuyện, đáp một tiếng: “Được.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Đã gần đến giờ ăn trưa, Lưu Chiến Hằng phẫu thuật trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa thể kết thúc, cô liền quyết định ra ngoài ăn cơm trưa trước, nếu không chờ Lưu Chiến Hằng phẫu thuật xong, có lẽ đến cả thời gian đi ăn cơm trưa cô cũng không có.
…
Nguyễn Tri Hạ ra ngoài ăn cơm trở về, Lưu Chiến Hằng vẫn chưa phẫu thuật xong.
Cô liền gặp và nói chuyện với y tá.
Nếu đã quan tâm đến chuyện của Lưu Chiến Hằng, thì phải quan tâm đến cùng, nhưng bản thân cô cũng không thể tự mình ở bệnh viên chăm sóc Lưu Chiến Hằng, chỉ có thể tìm y tá cho anh ta.
Nguyễn Tri Hạ xử lý xong chuyện với y tá, lúc này ca phẫu thuật của Lưu Chiến Hằng cũng kết thúc.
Lưu Chiến Hằng đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, anh ta được đưa vào ICU từ phòng điện thoại, Nguyễn Tri Hạ đứng ở ngoài nhìn thoáng qua, sau đó đến tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình.
Hỏi tình hình xong lại đến xem A Ly.
“Nếu như hai người bọn họ có chuyện gì thì xin hãy liên hệ cho tôi.” Lúc Nguyễn Tri Hạ rời đi, có để lại số điện thoại của mình.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi bệnh viện cũng không trực tiếp về nhà, mà lái xe đến nhà trẻ của Tư Nguyễn.
Nhà trẻ được nghỉ học từ rất sớm, không bao lâu Tư Nguyễn đã được tan học, cô quyết định đón Tư Nguyễn rồi cùng nhau về nhà.
Nguyễn Tri Hạ đến nhà trẻ, liền gửi tin nhắn Wechat cho Tư Mộ Hàn: “Em tới đón Tư Nguyễn, đến lúc đó anh cứ trực tiếp về nhà.”
Tư Mộ Hàn cũng không trả lời ngay, chắc là vẫn đang bận rộn.
Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại di động sang một bên, một lúc sau, Tư Nguyễn đã được tan học.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ tới đón, bé vô cùng vui vẻ.
“Mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ mở cửa sau ô tô, để Tư Nguyễn ngồi vào trong xe.
Tư Nguyễn vẫn còn chưa ngồi xuống liền ngó nghiêng xung quanh, không nhìn thấy Tư Mộ Hàn, bé liền hỏi: “Ba không đến sao mẹ?”
“Ba còn có việc.” Nguyễn Tri Hạ thắt chặt dây an toàn cho bé: “Ngồi xuống.”
Đóng cửa xe, cô đi lên ngồi vào ghế lái.
…
Nguyễn Tri Hạ và Tư Nguyễn vừa về đến nhà thì Tư Mộ Hàn cũng lái xe trở về.
Anh vừa vào cửa, liền cởi áo khoác ra, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất mệt mỏi.
Nguyễn Tri Hạ đi đến và đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh: “Làm sao vậy? Mọi chuyện rất khó giải quyết sao?”
Tư Mộ Hàn lắc đầu, nghiêng người hôn Nguyễn Tri Hạ một cái, hỏi: “Em cũng vừa trở về sao?”