Có lẽ đây chính là chỗ thật kì của tình thân.
Anh không nhớ bản thân lúc trước tại sao lại ở cùng với Tô Miên, đối với Tô Miên cũng không có thân cảm gì, nhưng đối với Tư Hạ mà nói, rất quan trọng.
Xác định Tư Hạ đã ngủ say, Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng đóng của ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tư Cẩm Vân, hiển nhiên là Tư Cẩm Vân đã đợi rất lâu.
“Mộ Hàn, chị có chuyện muốn nói với em.”
Tư Mộ Hàn hai tay bỏ trong túi quần tây, cả người nhìn có chút không tập trung: “Nếu như là chuyện liên quan đến Tô Miên, chị không cần nói nữa, tôi nghe phát ngấy rồi.”
“Tô Miên rốt cuộc chỗ nào không tốt, đối với em một lòng một dạ, còn là mẹ ruột của Tư Hạ, hơn nữa tuổi của cô ấy cũng lớn rồi…”
Tư Mộ Hàn cắt ngang lời cô: “Chị cũng lớn tuổi rồi, trước tiên tự mình gả đi đã.”
“Mộ Hàn, em…….”
Lưu Chiến Hằng từ trong phòng ngủ đi ra, liền nghe thấy trong nhà bếp có động tĩnh.
Anh ta quay đầu nhìn phòng bên cạnh một cái, nhấc chân đi đến nhà bếp.
Nguyễn Tri Hạ đang đeo tạp dề đứng trước bàn…. cắt hoa quả.
Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đứng cách cô hai bước chân, cười nhẹ nhẹ nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ cười đáp lại: “Chào buổi sáng.”
“Đang làm gì vậy?” Lưu Chiến Hằng bước gần thêm một chút, dựa vào quầy bếp, nhìn chỗ đồ bày bên cạnh.
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ lướt qua một tia vui vẻ: “Dậy sớm, liền xuống nhà bếp xem, kết quả phát hiện bản thân biết nấu cơm.”
Tối hôm qua, cô và Lưu Chiến Hằng đi siêu thị, mua rất nhiều thứ mang về.
Lúc mua thức ăn, cô liền phát hiện bản thân chọn cùng loại rau, trong đầu liền xuất hiện cách nấu của món ăn đó.
Sáng hôm nay vừa tỉnh dậy, cô liền chuẩn bị đến đây thử một chút, không ngờ cô thực sự biết nấu.
Đây cũng không khác nhiều so với sự phán đoán lúc trước của cô.
Gia cảnh nhà cô rất bình thường, bản thân biết nấu cơm, điều này nói rõ bản thân trước kia sống một mình, có lẽ khá tự lập.
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng dừng lại một khắc trên mặt cô: “Không cần vất vả như vậy, em hiện tại vẫn là bệnh nhân, sau này tôi mời một dì đến nấu ăn.”
“Không vất vả a, thân thể tôi tôi biết, tôi hiện tại cảm thấy rất tốt.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, bày hoa quả đã cắt xong: “Được rồi, có thể ăn sáng rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đặt bữa sáng lên bàn ăn, liền nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Anh ở lại một lát rồi phải đi làm, buổi trưa trở về đưa em đi ăn trưa.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi tự nấu là được.”
Lưu Chiến Hằng dường như không ngờ cô sẽ từ chối dứt khoát như vậy, hơi ngây ra, mới lắc đầu nói: “Vẫn là anh quay về.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Thực sự không cần, anh cẩn thận như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy tôi không phải là mất trí nhớ, mà là biến thành người khuyết tật không thể tự lo liệu.”
Lưu Chiến Hằng cười, không nói gì thêm.
……….
Lưu Chiến Hằng ăn xong bữa sáng liền đi làm, Nguyễn Tri Hạ dọn dẹp nhà bếp một chút, xuống lầu đi đổ rác.
Cô bỏ rác vào thùng rác, bất giác quay đầu, liền nhìn thấy hai người không xa lén lén lút lút.
Nhìn dáng vẻ là một nam một nữ.