Trước đây cô không phải là người thế này? Vậy trước đây cô nên là người thế nào?
Cô không nhớ nổi nữa.
Cô không nhớ nổi trước đây mình là người thế nào, nên là người thế nào…
Lúc Tư Gia Thành rời đi, tất cả mọi người đều đến tiễn cậu.
Nếu nói có người lưu luyến Tư Gia Thành nhất, ấy chính là Tư Nguyễn.
Bình thường Tư Nguyễn cứ như bà cụ non, lúc Tư Gia Thành sắp đi, con bé cũng đỏ ửng vành mắt, chực khóc đến nơi.
Tư Gia Thành ôm cô bé vào lòng, cô bé ôm lấy vai Tư Gia Thành, nghiêng đầu ttựa lên người cậu, cũng không nói gì, vẻ mặt rất chi là lưu luyến không nỡ xa rời.
Tư Gia Thành thương cô bé vô cùng, cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tư Nguyễn: “Chỉ cần chú được nghỉ sẽ về thăm con ngay, được không?”
Mắt Tư Nguyễn còn ngân ngấn nước, nhưng vẫn gật đầu nói: “Dạ.”
Trông có vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Tư Gia Thành mềm nhũn cả lòng.
Cậu lại thấp giọng nói với cô bé: “Con nhớ chăm sóc cho mẹ với cha chu đáo nha.”
Tư Nguyễn “Dạ.” một tiếng, rồi lại nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Chú nhớ gọi điện thoại cho con đấy.”
Tư Gia Thành nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô bé mà thấy buồn cười: “Chú biết rồi, chú sẽ gọi điện thoại cho con, yên tâm đi.”
Tư Nguyễn méo miệng gật đầu.
Tư Gia Thành lại nhẹ nhàng cốc đầu cô bé: “Tiểu Hạ Hạ nhà chúng ta dễ thương ghê, dễ thương đến mức chú cũng muốn sinh một đứa con gái luôn rồi.”
“Chú có vợ chưa? Có vợ mới sinh con gái được.” Vẻ mặt của Tư Nguyễn vẫn đong đầy vẻ lưu luyến không nỡ xa rời ấy, nhưng lời nói thốt ra lại làm cậu không biết nên khóc hay nên cười.
Tư Nguyễn không đợi cậu trả lời mà tiếp tục nói: “Vừa nhìn là biết chú không có vợ rồi, trường của chú toàn là con trai không chứ gì? Thảm ghê.”
Tư Gia Thành: “…Tiểu Hạ Hạ, con biết nhiều quá rồi đấy.”
Tư Nguyễn nhếch cằm, trông đến là kiêu ngạo.
Tư Gia Thành vươn tay khẽ cốc đầu cô bé: “Được rồi, chú biết rồi, chú sẽ gọi điện thoại cho con, có thời gian sẽ về chơi với con.”
Tư Nguyễn nghiêm túc bổ sung: “Còn phải tìm vợ nữa.”
Tư Gia Thành: “…”
mạ hạ nâng tay lau nước mắt trên mặt: “Đây là chuyện quan trọng lắm.”
Tư Gia Thành nén cười: “Rồi rồi rồi, chú biết rồi.”
sau khi được Tư Nguyễn dặn đi dặn lại nhớ tìm vợ, Tư Gia Thành mới nhìn sang phía Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn ngồi trên xe lắn, Tư Mộ Hàn đứng sau lưng cô.
“Anh họ, chị Tri Hạ.” Tư Gia Thành lần lượt nhìn hai người rồi nói: “Em đi đây.”