Tư Mộ Hàn cúi người, anh lưu lại một chuỗi những vệt ửng đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, trông thô tục nhưng cũng có phần đáng yêu.
Eo của cô thon nhỏ lại rất mềm, luôn khiến cho Tư Mộ Hàn có cảm giác chỉ cần anh dùng sức siết mạnh một chút là sẽ gãy ngay, và cũng ngay thời điểm này, cái cảm giác muốn chiếm hữu, bạo lực trong lòng anh con thú như trỗi dậy khiến cho anh muốn ngay lập tức siết mạnh vào để cho eo cô bị gãy, để cho cô khóc lóc van xin anh…
Nguyễn Tri Hạ vẫn lo lắng chuyện Tư Mộ Hàn chưa đeo bao .
Tư Mộ Hàn bạo lực hơn, anh vào càng sâu hơn, khiến cho Nguyễn Tri Hạ đến cả một câu nói ngắn gọn cũng phải kéo dài đứt đoạn liên hồi: “Anh… đừng…ở trong…hai lần trước…nha…”
Ngay tại thời điểm này, anh không muốn nghe cô nói những lời này.
Anh cố ý lần tìm vị trí nhạy cảm của cô và dùng nó để tra tấn cô, cho đến khi cô chịu không nổi nữa, rồi chọn ngay vị trí chuẩn nhất và dùng sức đẩy một phát…
Trong khoảnh khắc mơ hồ, Nguyễn Tri Hạ sực nhớ những lần gần đây Tư Mộ Hàn đều cho vào bên trong.
Giờ không phải là thời điểm thích hợp để bọn họ có con.
Cô không còn tỉnh táo mê mê hoặc hoặc nghĩ đến chuyện đó và cuối cùng miên man vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tư Mộ Hàn xoay người xuống giường, lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau người cho Nguyễn Tri Hạ.
Mi mắt anh khẽ nhíu, động tác nhẹ nhàng mềm mại và chậm rãi, anh tập trung như thể nhà nghệ thuật đang nhẹ nhàng trân trọng một cực phẩm nghệ thuật.
Sau khi lau xong thân thể của Nguyễn Tri Hạ, anh khẽ vuốt phần tóc mái ở trước trán vẫn còn chút ướt của cô, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, anh nói khẽ vào tai cô đến mức dường như không nghe thấy tiếng: “Anh chỉ có mỗi mình em thôi.”
Nguyễn Tri Hạ mông lung như nghe được có ai đó thì thầm bên tai cô, cô khẽ nhướng cặp mi nặng trĩu lên, hình dáng người trước mặt hiện ra mơ hồ không rõ ràng, nhưng cô biết người đó là Tư Mộ Hàn.
Cô thật sự rất buồn ngủ, cố sức đưa tay lên, nhưng giây tiếp theo tay cô đã bị một bàn tay to rộng ấm áp nắm lấy, trong lòng cô cảm thấy yên tâm và nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tư Mộ Hàn ngồi ở cạnh giường, ngắm nhìn cô rất lâu sau đó, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong mền.
Hôm sau.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã trống không.
Cô đưa tay rờ thử, không có cảm giác ấm, chứng tở Tư Mộ Hàn đã dậy được một lúc rồi.
Cô cố gắng gượng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhắm mắt nhẩm tính chu kỳ an toàn của mình.
Tính đi tính lại hình như cũng không chính xác lắm, vậy thì chỉ còn cách uống thuốc thôi.
Chuyện con cái, tạm thời cô chưa nghĩ đến.
Không chỉ vì mối quan hệ của cô và Tư Mộ Hàn chưa ổn định, mà bản thân cô vẫn còn rất nhiều dự định cần phải thực hiện.
Cô mới hai mươi hai tuổi, cái tuổi mà cuộc sống mới chính thức bắt đầu, cô không có một người mẹ tốt, nhưng bản thân cô cũng có thể là một người phụ nữ không đạt yêu cầu.
Cho dù hiện tại có con đi nữa, thì cô cũng không biết làm thế nào để chăm sóc đứa bé.
Nguyễn Tri Hạ nhớ mình có chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai để phòng hờ.
Cô thay đồ xong rồi cúi xuống ngăn kéo tủ. vừa tìm được thuốc đã nghe thấy “cạch”, có tiếng người mở cửa phòng.
Nguyễn Tri Hạ từ từ xoay đầu nhìn, trên tay vẫn còn cầm lọ thuốc, thấy Tư Mộ Hàn đang đẩy cửa bước vào.
Rất nhanh theo quán tính, cô liền giấu lọ thuốc ra sau lưng, đánh trống lãng hỏi: “Anh vẫn còn ở nhà à?”
Cô tưởng Tư Mộ Hàn đã ra ngoài rồi, không ngờ anh vẫn còn ở trong nhà.
“Em tìm gì vậy?” Tư Mộ Hàn bình thản tiến về hướng cô.
Nguyễn Tri Hạ giấu lọ thuốc phía sau, chậm chạp đứng dậy: “Cổ họng em hơi khó chịu, nên muốn kiếm thuốc uống.”
Hành động của cô không qua khỏi mắt Tư Mộ Hàn, nhưng anh tỏ vẻ bình thường như không biết chuyện gì đang xảy ra: “Hộp thuốc y tế đâu phải ở đó.”
Nguyễn Tri Hạ có phần hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt của anh: “Dạ.”