Mãi đến khi cô gái nhỏ dẫn theo con trai của anh trở về , nhưng lúc này Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi , mặc dù thằng bé cũng rất yêu thương anh nhưng tình cảm bị thiếu thốn trong năm năm này cũng không dễ dàng bù đắp trở lại.
Cho nên nói đến cùng , anh luôn rất thờ ơ với tình cảm gia đình , mà tình thương anh dành cho Hướng Minh cũng xuất phát từ Nguyễn Tri Hạ.
Anh cứ tưởng cả đời này sẽ trôi qua như vậy , chỉ cần có cô gái nhỏ của anh ở bên cạnh là đủ rồi.
Sau khi lại ở bên nhau , anh gần như đã coi cô thành mạng sống của mình , dù cưng chiều cô như thế nào cũng không đủ. Anh hận không thể cho cô mọi thứ tốt nhất , để chân cô không cần chạm đất , mọi việc cứ để một mình anh giải quyết là được rồi.
Dù đã có một đứa con là Hướng Minh , dù ngoài miệng anh luôn nói muốn có thêm một đứa bé nữa nhưng trong lòng anh lại chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Chịu đau đớn và nguy hiểm khi mang thai sinh con một lần là đủ rồi , trong mắt anh , cô vẫn là một đứa trẻ. Cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực khi sinh ra Hướng Minh vào năm năm trước , cho nên sao anh có thể vì một sinh mệnh chưa biết tên mà bằng lòng để cô phải chịu khổ khi mang thai , chịu rủi ro khi lên bàn mổ được.
Nhưng cô gái nhỏ hiện đang nằm trong vòng tay của anh , trong bụng cô đang giấu một đứa trẻ chảy cùng dòng máu với anh , loại cảm giác tuyệt vời này là điều mà anh chưa từng cảm nhận được khi nhìn thấy Hướng Minh.
Trái tim của Tư Mộ Hàn đập nhanh điên cuồng , chờ đến khi anh phản ứng lại thì anh lo lắng đến mức không biết phải đặt tay của mình vào đâu mới tốt , giọng anh khi nói chuyện cũng trở nên trầm hơn hẳn , anh sợ bản thân sẽ làm phiền đứa bé trong bụng cô.
So với Tư Mộ Hàn lần đầu gặp phải tình huống như thế này thì Nguyễn Tri Hạ đã mang thai lần thứ hai , cô biết rõ sức khỏe của mình , tuy quả thực có chút yếu ớt , nhưng nếu cố gắng chăm sóc thì cũng không có vấn đề gì lớn , vì vậy cô không hề thận trọng như Tư Mộ Hàn.
Cô gái nhỏ mím môi cười trộm , cảm thấy Tư Mộ Hàn đã làm bố lần thứ hai rồi , nhưng vẫn có thể có dáng vẻ lo lắng như vậy. Thật sự hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kiên quyết , lạnh lùng và độc đoán thường ngày của anh.
Nhưng cô nào biết rằng , đây là lần đầu tiên Tư Mộ Hàn nhìn thấy trạng thái này của đứa bé , cho nên việc anh lo lắng như vậy mới là bình thường.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp làm bất cứ động tác nhỏ nào thì anh đã hít một hơi thật sâu , đặt đôi bàn tay to lớn đang run rẩy của anh khẽ đặt lên vùng bụng khó nhận ra của cô , cơ mặt của người đàn ông hơi cứng lại , mãi một lúc lâu sau khóe miệng của anh giật giật cười khẽ: “Tri Hạ , tại sao con bé lại không có phản ứng gì cả , có phải là , có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
“Con gái mới hơn một tháng thôi , nếu bây giờ mà có phản ứng thì mới là thật sự có vấn đề đó. Anh không hiểu thì đừng có đứng đây nói nhảm.” Nguyễn Tri Hạ phồng hai má hất ra bàn tay to của anh ra , từ từ chui vòng tay anh , dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo.
“Vậy lát nữa anh sẽ đi tìm bác sĩ học tập một chút.” Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu , cưng chiều ôm người vào lòng , dùng lực cũng nhẹ hơn trước rất nhiều , lại còn cố ý tránh bụng dưới của cô , chủ yếu là lo lắng sẽ đè ép đến đứa bé trong bụng cô.
Cô biết sự nhiệt tình hiếu học của Hướng Minh nhất định là được thừa hưởng từ Tư Mộ Hàn.
Đôi tay mảnh khảnh của Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn vòng qua mũi anh , gương mặt mềm mại áp vào lồng ngực anh , híp mắt mơ màng giống như muốn chìm vào giấc ngủ.
Tư Mộ Hàn còn chưa kịp đặt cô xuống , để cô nghỉ ngơi , thì cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên mở miệng: “Mộ Hàn , anh phải chăm sóc chúng em thật tốt , phải yêu thương con bé giống như em và Hướng Minh vậy.”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại , thực ra cô biết Tư Mộ Hàn không muốn cô phải chịu đau đớn khi sinh con , mặc dù đứa trẻ đến quá đột ngột nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể trân trọng đứa trẻ này như anh yêu cô.
“Được. Em nói cái gì cũng được , chỉ cần em bình an thì anh cũng sẽ yêu thương , bảo vệ hai đứa như anh yêu em.” Người đàn ông trầm giọng trả lời , hai tay hơi siết chặt , ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô , cẩn thận dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực một lúc.