“Đúng thế.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, suy nghĩ của cô đã sớm bay xa.
Tư Mộ Hàn hẹn Tư Đình Phong ăn cơm sao? Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Hiện tại quan hệ của hai người này giống như nước với lửa, làm sao bọn họ có thể đi ăn cơm riêng với nhau được?
Chẳng lẽ “tin đồn” kia, thật đúng là do Tư Mộ Hàn sai người tung ra, cho nên Tư Đình Phong đến đây để thương lượng với Tư Mộ Hàn?
“Cô biết không? Hiện tại tôi rất muốn gọi điện báo cho đám phóng viên biết.” Tần Thủy San nói xong lại lắc đầu: “Cho dù tôi báo cho bọn họ biết, có lẽ cũng không ai dám đến phỏng vấn ba chồng trước của cô.”
“Cái gì mà ba chồng trước, cô có thể đừng nói khó nghe như vậy không.” Quan trọng nhất là sau khi nghe xong, cô cảm thấy khó chịu.
Tần Thủy San im lặng, nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
“Sao thế?” Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt: “Nếu cô thích cách xưng hô đó thì cũng không sao…”
Tần Thủy San đột nhiên nói một câu: “Nói thật lòng, tôi không tin cô và Tư Mộ Hàn thật sự ly hôn.”
“Ồ?” Nguyễn Tri Hạ chớp mắt: “Thật sao? Dáng vẻ này của cô, giống như cô rất hiểu Tư Mộ Hàn…”
“Cảm giác! Đó là cảm giác, cô hiểu không? Có một số người, chỉ nhìn thôi cũng thấy thuận mắt, không giống loại người xấu xa đi làm tình nhân gì đó, còn Tư Mộ Hàn, anh ấy thuộc tuýp người, một khi đã nhận định ai đó, anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi, tôi nghi ngờ các người không ly hôn, mà chính là…”
Tần Thủy San nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Tri Hạ bị ánh mắt của Tần Thủy San làm cho không được tự nhiên, cô nhíu mày hỏi: “Mà chính là cái gì?”
Tần Thủy San gằn từng chữ một, bổ sung lời nói phía sau: “Cô đá anh ấy!”
“Khụ…” Nguyễn Tri Hạ bị sặc nước: “Cô có thể đừng nói chuyện lấp lửng như thế không?”
Tần Thủy San mở to mắt: “Thật đúng là cô đá anh ấy à?”
Cô ta chỉ tùy tiện nói mấy câu, chẳng lẽ cô ta thật sự đã đoán trúng?
“Ngày mai cô còn phải đi đến chỗ quay phim đấy, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi, nếu cô còn nhiều chuyện như vậy, cô nên đổi sang làm paparazzi …”
“Tôi mà làm paparazzi, ngày nào tôi cũng bám theo cô để săn tin!”
“Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one…”
Hai người bọn họ ăn cơm tối xong, Tần Thủy San bị trợ lý của mình gọi đi.
Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn chú ý đến phòng riêng của Tư Mộ Hàn, nhưng không thấy anh đi ra.
Nguyễn Tri Hạ do dự một lúc, sau cùng vẫn quyết định đi đến đó nhìn một lúc.
“Một, hai, ba…”
Trước đó, Nguyễn Tri Hạ đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn, cô nhớ rất rõ phòng riêng của anh ở chỗ nào, chính là căn phòng số sáu.
Sau khi đến nơi, Nguyễn Tri Hạ tựa người vào khung cửa, lúc cô đang muốn áp tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong, liền nhìn thấy có nhân viên phục vụ đi đến, cô vội vàng cầm điện thoại di động, giả bộ gọi điện thoại.
Cô vừa giả bộ gọi điện thoại, vừa chú ý xem bên kia có người đi đến hay không.
Chờ đến khi trên hành lang không còn bóng dáng ai khác, cô liền cất điện thoại di động đi.
Lúc cô đang dự định áp tai lên cửa, chỉ thấy “két” một tiếng, cửa phòng được người bên trong mở ra.
Cả người Nguyễn Tri Hạ cứng đờ, cô còn chưa nhìn thấy rõ người bên trong là ai, Nguyễn Tri Hạ đã cảm giác được một cái tay lớn đặt trên vai mình, ngay sau đó, cô bị đẩy sang một bên.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng riêng bị đóng lại.
Cô vừa quay đầu liền thấy sắc mặt âm trầm của Tư Mộ Hàn, anh đang chăm chú nhìn cô.