Tư Mộ Hàn trầm mặc chốc lát, hỏi: “Em muốn anh về nhà ăn cơm?”
Nguyễn Tri Hạ không có trả lời thẳng câu hỏi của anh: “Vậy anh có về không?”
“Xem tình hình.”
“Ò.”
“Không có chuyện gì anh cúp đây.”
“Ừ.”
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đợi nửa ngày, cũng không thấy Tư Mộ Hàn cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh không phải nói muốn cúp điện thoại sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Em cúp trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại trước, luôn cảm thấy hôm nay Tư Mộ Hàn có chỗ nào là lạ.
Tư Mộ Hàn đưa điện thoại ra trước, xác định điện thoại đã cúp, mới trả điện thoại di động lại cho Thời Dũng.
Thời Dũng thở phào nhẹ nhõm, lúc mấu chốt, vẫn là Nguyễn Tri Hạ mới có thể trấn an Tư Mộ Hàn .
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới có tinh thần đi xem Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vân nửa nằm trên ghế sô pha, lúc này đã khôi phục một ít thần trí, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
Lúc cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn di về hướng mình, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi, vừa lui về phía sau, vừa lẩm bẩm nói: “Đừng tới đây… Cậu đừng tới đây…”
Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh sô pha, từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì, làm rõ một lần luôn đi.”
“Chị nói, cái gì chị cũng nói…”Tư Cẩm Vân lúc này đã sợ đến hồn bay phách tán, làm gì còn dáng vẻ cao ngạo đại tiểu thư nhà họ Mộ.
“Là chị lừa em, Tô Miên không phải mẹ ruột của Tri Hạ…”
“Cố Tri Dân thật ra là bạn tốt của em, Thời Dũng là thuộc hạ trung thành nhất của em, Nguyễn Tri Hạ là người phụ nữ em yêu nhất.”
“Là chị đưa em qua Mỹ, tìm chuyên gia thôi miên, làm trí nhớ trước kia của em đều bị cắt đứt… Đây đều là chị không đúng, chị biết lỗi rồi, chị đều biết lỗi rồi, Đình Kiêu em tha thứ cho chị lần này đi, chị cầu xin em, chị cầu xin em.”
Tư Cẩm Vân té xuống sô pha, chật vật ngồi dưới đất, kéo quần Tư Mộ Hàn, cầu xin anh.
Cô ta từ nhỏ đẫ được nuông chiều, ăn mặc dùng thứ gì cũng đều là đồ tốt nhất.
Cho tới bây giờ bên người đều là vệ sĩ và người giúp việc, cô ta còn may mắn rằng mình đã không bị bắt cóc khi còn nhỏ.
Tất cả trải qua đều rất thuận buồm xuôi gió, trừ người em trai này, luôn không nghe lời cô, bất hòa với cô.
Lúc đó cô nghĩ mình làm không hề sai, nhưng cô quên mất bản chất của Tư Mộ Hàn.
Anh thật sự là ác quỷ, năm đó lúc anh bị bắt cóc rồi được đưa về, cũng không giống như một đứa trẻ bình thường, cho nên cô từ nhỏ đã không thích anh.
Nhưng anh năng lực xuất chúng, cô muốn dựa vào anh để giữ được nhà họ Tư.
Chỉ là, cô chưa bao giờ nghĩ, Tư Mộ Hàn muốn giết cô.
Vừa rồi cô xém chút……đã chết dưới tay Tư Mộ Hàn.
Mười mấy năm trôi qua, con ác quỷ trong người anh vẫn cứ thế lớn lên.
Tư Cẩm Vân biết, cô vĩnh viễn không thể nắm Tư Mộ Hàn trong tay được.
Tư Mộ Hàn nghe cô ta nói, trong mắt lại toàn là tức giận.