Nguyễn Tri Hạ cúp máy, vẫy tay với Thẩm Lệ: “Tớ ở đây.”
Thẩm Lệ chạy tới, người quấn kín như cái bánh chưng, trên tay còn mang theo một cái áo khoác.
“Mẹ nó chứ, xinh đẹp làm người ta cảm thấy lạnh lẽo. Bây giờ gần âm mười độ mà cậu mặc như vậy từ bữa tiệc bên kia qua à?” Mặc dù Thẩm Lệ nói như vậy nhưng động tác trên tay không hề qua loa. Cô ấy cầm áo khoác trong tay thô lỗ khoác lên người Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ hít mũi một cái: “Đúng vậy, dọc đường đi mọi người đều nhìn tớ, tớ cảm giác mình thật lợi hại.”
…
Hai người cùng trở lại nhà của Thẩm Lệ.
Thời gian cô ấy ở nhà không nhiều nên trong nhà hơi bừa bộn.
Hệ thống sưởi trong phòng còn tốt, vừa vào cửa Thẩm Lệ đã rót cho cô một cốc nước nóng.
Trước đó, khi ở cổng khu chung cư Thẩm Lệ không chú ý, bây giờ đèn trong phòng sáng như vậy, cô ấy mới phát hiện ra viền mắt của Nguyễn Tri Hạ đỏ hoe.
Thẩm Lệ nhíu mày ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu gặp phải chuyện gì sao?”
“Hả? Không có gì. Chỉ là trước đó khi xuống xe, chú tài xế thấy tớ mặc ít thế lại muốn nhường áo khoác của chú ấy cho tớ làm tớ cảm động thôi.”
Thẩm Lệ thấy cô không giống như đang nói đùa liền khẽ gật đầu nói: “Trên đời này đương nhiên vẫn còn nhiều người tốt.”
Nói xong, cô ấy dường như nghĩ đến điều gì, lại xúc động than thở: “Chỉ một chút hành động nhỏ của người xa lạ có thể làm người ta đặc biệt cảm động, mà người bên cạnh có chút sai lầm nhỏ lại bị phóng đại tới vô hạn. Không quan tâm lúc trước người đó tốt với cậu thế nào cũng vô dụng thôi.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cậu đang nói Cố Tri Dân à?”
“Ai thèm nói tới gã đàn ông thối đấy chứ?” Thẩm Lệ cười lạnh: “Ôi, đàn ông!”
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng dựa vào phía sau, không nói chuyện.
“Không vui thì uống chút rượu đi. Hai chúng ta đã lâu không uống rượu với nhau rồi.” Thẩm Lệ nói xong liền tự mình đi lấy rượu.
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Lần trước, các cô còn đi quán bar uống một lần đấy…
…
Thẩm Lệ thích uống rượu nhưng không có nghĩa là mê rượu.
Khi nào nên uống thì cô mới uống, trong lúc làm việc lại chưa bao giờ uống. Nếu không phải là người thân thiết, cô ấy cũng không uống cùng.
Nguyễn Tri Hạ chính là bị Thẩm Lệ kéo theo mới biết uống rượu.
Hai người uống hết nửa chai rượu vang thì đã hơi say.
Thẩm Lệ dựa đầu vào thành ghế sô pha nói.
“Tớ thấy Cố Tri Dân đúng là một kẻ đê tiện!”
“Ừ, Tư Mộ Hàn cũng vậy.”
“Mẹ nó, Cố Tri Dân không ngừng xuất hiện scandal mà còn nói mình trong sạch, anh ta tưởng mắt bà đây mù chắc!”
“Ừ, Tư Mộ Hàn… hình như không có.”
“Cố Tri Dân…”
Chuông điện thoại vang lên ngắt lời Thẩm Lệ.
Cô ấy híp mắt nhìn màn hình điện thoại và thấy một dãy số xa lạ.
Thẩm Lệ nghe máy: “Làm gì? Bán bảo hiểm à? Tôi không mua!”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nam trầm: “Tôi là Tư Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn?