Lúc cô ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lóe lên kinh ngạc, vừa rồi cô ta chỉ lo bước đi, ngược lại không phát hiện ra dáng dấp Nguyễn Tri Hạ xinh đẹp như thế.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang đánh giá người phụ nữ trước mắt, cô cảm thấy có chút quen mắt.
Cô tìm kiếm trong đầu một lượt liền nhớ ra người phụ nữ trước mặt này là người rất nổi tiếng trong khoảng thời gian gần đây, người dẫn Chương trình Tư Ân Nhã.
Tư Ân Nhã đột nhiên xuất hiện, trước kia một chút tin tức cũng không có, trên internet vẫn luôn có người suy đoán gia cảnh sau lưng cô ta, cũng có người đoán cô ta là người nhà họ Tư, nhưng vẫn không được chứng thực.
“Không phải người giúp việc trong nhà ư, như vậy cũng không nên chạy linh tinh, làm khách thì nên có tự giác của khách, đừng tưởng rằng cô được đưa về nhà họ Tư liền có thể leo lên đầu cành làm phượng hoàng.” Trong ánh mắt Tư Ân Nhã lóe lên sự khinh thường, quay người rời đi.
Nhà họ Tư có rất nhiều đàn ông, ngẫu nhiên sẽ dẫn một, hai người phụ nữ về qua đêm, Tư Ân Nhã không cảm thấy quá kinh ngạc, cô ta coi Nguyễn Tri Hạ là loại phụ nữ kia.
Nguyễn Tri Hạ nghe hiểu ý tứ của cô ta.
Cô liếc mắt, phát hiện ra nhà họ Tư không phải ai cũng thông minh, có đầu óc như Tư Mộ Hàn, còn chưa có làm rõ sự thật liền tự cho mình là đúng.
Tư Mộ Hàn từ sân sau đi ra, anh đang chuẩn bị gọi Nguyễn Tri Hạ ăn cơm, không nghĩ tới cô đã đi tìm mình trước.
Thấy sắc mặt cô không tốt, anh hỏi:“Sao thế?”
“Không sao.” Nguyễn Tri Hạ nhún vai.
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu liếc thoáng qua hướng bên kia, vừa rồi Tư Ân Nhã đi tìm ông nôi, cô ta đi ra, rất có khả năng gặp mặt Nguyễn Tri Hạ.
Tới chào ông cụ rồi định rời đi.
Trước khi rời đi, ông cụ Tư đã gọi Nguyễn Tri Hạ lại:“Cháu ở lại, ông có vài lời cần nói.”
Sống chung một ngày, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ông cụ Tư là một người rất dễ ở chung, tuy tính tình ông có hơi quái lạ nhưng đó không phải là vấn đề.
Thế nên khi cô nghe ông cụ nói vậy, cô đã không hề do dự mà đi tới.
Nhưng ai ngờ cô vừa đi được hai bước thì bị Tư Mộ Hàn kéo lại.
Thấy ông cụ Tư đã thay đổi sắc mặt, Nguyễn Tri Hạ vội vàng nháy mắt với Tư Mộ Hàn và dùng khẩu hình miệng nói với anh:“Mau buông ra.”
Ông cụ Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài:“Ông chỉ muốn nói vài câu với con bé thôi, ông có thể ăn nó sao?”
“Vâng.” Tư Mộ Hàn nói rồi buông lỏng Nguyễn Tri Hạ.
Ông cụ Tư trợn mắt nhìn anh, trông ông giống như cực kì muốn chạy tới và đánh anh một trận vậy.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi tới và đỡ ông cụ Tư vào phòng.
Sau khi vào phòng, ông cụ Tư không còn nóng nảy như trước mà sắc mặt trở nên trầm tĩnh lại.
“Ta biết lúc đầu cháu không cam tâm tình nguyện gả cho Mộ Hàn.” Ông vừa nói xong đã làm cho Nguyễn Tri Hạ cực kì kinh hãi.
Cô không trả lời ngay mà chờ ông cụ Tư nói tiếp.
“Cháu là người thông minh nên sẽ thấy được Mộ Hàn để tâm đến cháu thế nào. Nếu cháu đã gả vào đây thì an phận làm mợ chủ nhà họ Tư, nhà họ Tư sẽ không bạc đãi người nhà.”
Tuy ông cụ Tư đang nói ra lập trường của mình nhưng đồng thời cũng là uy hiếp Nguyễn Tri Hạ.
Nếu như cô có hai lòng khi ở bên Tư Mộ Hàn thì không cần Tư Mộ Hàn ra tay, ông cụ Tư cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Qua đó cũng đủ để thấy được ông cụ Tư thật sự yêu thương Tư Mộ Hàn.
Cũng khó trách tại sao Tư Mộ Hàn phản cảm nhà họ Tư nhưng khi biết ông cụ Tư gọi điện bảo anh trở về thì anh vẫn sẵn lòng quay lại.