“Làm sao lại nghĩ tới đây làm bài tập? Muộn rồi , Hướng Minh ăn cơm chưa?” Động tác nhẹ nhàng đi đến bên cạnh xoa xoa đầu cậu bé , ôm cậu bé vào lòng mình , giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.
Bị sốc trước sự thân thiết đột ngột của bố mình , tay cầm bút của Nguyễn Hướng Minh run rẩy , một nét mực sẫm màu còn sót lại trên trang vở trắng và sạch sẽ. Hầu hết bài tập gần hoàn thành ngay lập tức bị huỷ đi hơn phân nửa.
“Bố ơi!” Mặc dù bài tập mà giáo viên giao bây giờ rất đơn giản , nhưng cậu ấy đã phải mất rất nhiều công sức để viết từng nét một. Bây giờ không còn được bao nhiêu nữa , có thể phải làm lại lần nữa , nghĩ như thế nên cậu rất ủ rũ.
Tóc tai trên mặt buồn rầu rũ xuống , Nguyễn Hướng Minh liếc nhìn Tư Mộ Hàn rồi giãy giụa muốn thả ra.
Hiếm khi có thể thể hiện tình cảm với con trai , không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc với kết quả thế này. Tư Mộ Hàn khẽ ho một tiếng , vẻ mặt có phần không được tự nhiên , cũng may tuổi của Nguyễn Hướng Minh cũng còn nhỏ , viết chữ đều dùng bút chì , anh lạnh nhạt cầm cục tẩy cao su đứng một bên thu dọn tàn cuộc.
Loại chuyện này đã nhiều năm rồi không làm , bây giờ chỉ biết nó dùng để làm gì , nhưng thao tác lại rối tinh rối mù , lúc đầu chỉ có một vệt bút chì màu đen , bị Tư Mộ Hàn tẩy xoá hai lần đều biến thành một mảng đen sì.
Lúc này , Nguyễn Hướng Minh mới thật sự sững sờ , cọ cọ nhảy ra khỏi lòng Tư Mộ Hàn , cầm quyển vở rơm rớm nước mắt nhìn anh đầy trách móc: “Bố! Ngày mai con phải nộp bài tập! Con đã viết rất lâu đó!”
Đây vẫn là một bài tập ngữ văn , suốt nửa buổi chiều cậu nhóc đã viết rất nhiều chữ , bây giờ toàn bộ đã bị hỏng!
“Ha ha!” Vừa định khắc phục một chút thì một tiếng cười đã thu hút sự chú ý của hai người , Tư Mộ Hàn hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi , nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười khi nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em tỉnh lại khi nào? Cố ý cười nhạo anh à?”
“Người phá hỏng bài tập của Hướng Minh cũng không phải là em. Em có cần phải cố tình chờ đợi để cười anh không.” Có lẽ là do đã ngủ một thời gian dài , nghỉ ngơi đầy đủ nên khi tỉnh dậy sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ đã hồng hào hơn nhiều , ngồi trên giường vẫy vẫy tay với Nguyễn Hướng Minh.
“Bố xấu lắm , mẹ ơi , con viết suốt một buổi chiều!” Cầm lấy thành quả của cả buổi chiều vất vả , Hướng Minh chạy đến chỗ Nguyễn Tri Hạ , nước mắt uất ức vì bố nhanh chóng rơi xuống , hốc mắt đỏ hoe , đưa cuốn vở nhỏ cho cô.
“Bố thật là hư , mẹ phạt bố giúp Hướng Minh lau sạch rồi viết lại.” Cô muốn trêu chọc hai người. Hai ngày qua có lẽ cô đã doạ hai người đàn ông trong nhà sợ hãi. Cô nên dỗ dành cho thật tốt , tính tình của cậu trai nhỏ này cũng không dễ mà dỗ dành.
“Con nghe lời mẹ!” Thật ra loại bài tập này cậu nhóc có muốn nộp hay không còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của cậu , nhưng hiếm khi cậu thấy bố mình rơi vào thế quẫn bách như vậy , nếu không nắm chặt cơ hội này không biết lần sau là khi nào mới có lại được.
Hoàn toàn bán đứng anh ở ngay trước mặt anh , nhưng Tư Mộ Hàn không nói được một lời phản đối nào , sải bước đi đến , chỉ lên trán hai mẹ con một cái , khẽ cười: “Chờ sắp xếp xong mọi thứ thì sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta làm bài tập nhé!”
“Sắp xếp xong? Em có thể được xuất viện à?” Đây là một điều bất ngờ! Hai mắt của Nguyễn Tri Hạ sáng lên ngay lập tức , hai tay ôm mặt , nén giọng kêu lên đầy phấn khích , hoàn toàn quên mất bài tập của đứa trẻ.
Vén chăn lên muốn chui ra ngoài , trong lòng chỉ muốn đi ra khỏi nơi này.
“Chờ đã , thay quần áo trước đi đã!” Anh dở khóc dở cười ngăn Nguyễn Tri Hạ lại , anh không thích ở bệnh viện chờ trước , thay quần áo đi đã!” Anh sững sờ ngăn lại Nguyễn Tri Hạ , đâu chính là không thích ở bệnh viện nên cũng không quan tâm đến chuyện thay quần áo , chỉ muốn lao ra ngoài , cả đồ vật cần thiết cũng không dọn dẹp!
“Đúng , đúng , đúng , anh không nói thì em lại quên mất! Anh Hàn , sau khi xuất viện em đi theo anh đến biệt thự Tường Vi hay là anh theo em đến sống với anh trai?” Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống , trầm mặc một lúc lâu. Sau khi bình tĩnh lại cô đột nhiên nheo mắt nhìn anh.
Những lời này khiến anh sững sờ trong giây lát , lúc đó anh chỉ lo đi đón Tri Hạ mà quên bàn về nơi ở , thật ra thì tốt hơn hết là nên sống ở nhà họ Nguyễn. Dù sao thì khi anh không có ở đây , Nguyễn Kiến Định và công tước Otto có thể chăm sóc cô giúp anh , có thể nói là tương đối an toàn. Nhưng trong lòng anh chỉ muốn né Nguyễn Hướng Minh về nhà họ Nguyễn. Chỉ đưa một mình Tri Hạ về tổ ấm nhỏ mà anh đã đặc biệt chuẩn bị…