Sau khi cảnh sát rời khỏi, Nguyễn Tri Hạ hiếu kì hỏi: “Anh quen cảnh sát à?”
“Trước đây có quen với vài người.
Lưu Chiến Hằng trả lời qua loa, Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi thêm.
Nguyễn Tri Hạ vẫn là có chút ngạc nhiên hiếu kì: “Anh lợi hại thật đấy, nếu ở nước ngoài sẽ càng phát triển.”
Lưu Chiến Hằng rất tùy ý: “Vậy à, có lẽ do anh không có dã tâm gì đối với sự nghiệp cả.”
…….Màn đêm buông xuống, Nguyễn Tri Hạ ra ngoài mua bữa tối cho Lưu Chiến Hằng.
Cô vừa ra khỏi bệnh viện, liền thấy một người phụ nữ xuống xe đi đến, bước chân vội vàng đi đến về phía cô.
Do ánh sáng mờ nhạt, nên co không lập tức nhận ra là ai.
Đợi đến khi người hụ nữ đó đến gần, Nguyễn Tri Hạ mới nhận ra đó là người nào.
Nguyễn Hương Thảo mặc chiếc váy đen, trang điểm đạm giống như lần trước.
Cô ta như rít qua từng kẽ răng nói: “Nguyễn Tri Hạ, cô một chút chuyện cũng không có.”
Nguyễn Hương Thảo không che giấu nỗi hận của mình với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nếu còn không đoán ra cái gì thì thật là quá ngốc rồi.
Hại Tri Hạ hai tay bất giác căng thẳng nắm chặt vào nhau, ngữ khí có chút lạnh lẽo: “Là cô làm đứt phanh xe của Lưu Chiến Hằng?”
“Phải, là tôi làm.”Nguyễn Hương Thảo một câu giảo biện cũng không có, trực tiếp thừa nhận.
Một giây sau, cô ta dơ tay bóp cằm của Nguyễn Tri Hạ , hận không thể giết chết cô: “Nhưng tại sao cô vẫn sống, một chút tổn thương cũng không có đứng ở đây? Hả? Tôi không tin mỗi lần vận vận may của cô đều tốt như vậy!”
Nguyễn Tri Hạ xoa xoa chỗ bị cô ta bóp.
Cô nhíu mày, bắt lấy cánh tay của Nguyễn Hương Thảo: “Cô coi mạng người là cái gì?”
Nguyễn Hương Thảo bật cười: “Tôi thèm quan tâm đến mạng của cô sao, đợi đi, Nguyễn Tri Hạ! Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!”
Nói xong liền quay lưng bước đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng cô ta, lấy điện thoại báo cảnh sát.
…..
Lần nữa vào phòng bệnh, Nguyễn Tri Hạ nhìn vào ánh mắt của Lưu Chiến Hằng , lại thêm hổ thẹn.
Lưu Chiến Hằng là bác sĩ, bình thường chữa bệnh cứu người, sẽ không đắc tội với ai.
Tai nạn xe lần này, là Nguyễn Hương Thảo nhằm vào cô, vậy mà lại liên lụy đến anh.Khi Nguyễn Tri Hạ đem cơm đến cho Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng không ngừng nói: “Sao mà ra ngoài có một chuyến mà em trở nên kì lạ thế?”
Nguyễn Tri Hạ thở hắt ra một hơi: “Xin lỗi, chuyện lần này là nhằm vào em.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy liền nhíu mày: “Xem ra em đắc tội với một kẻ quá độc ác rồi.”
“Vâng.”
Nguyễn Hương Thảo nhất định là theo dõi cô, mới có thể biết cô và Lưu Chiến Hằng ở cùng nhau, mới có thể tìm ra xe của Lưu Chiến Hằng.
Nếu là một người có chút lương tâm, chắc chắn sẽ không thể không để tâm đến mạng của Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Hương Thảo giờ giống như con chó điên vậy, chỉ muốn dồn Nguyễn Tri Hạ vào chỗ chết, căn bản không để tâm đến mạng sống của những người vô tội.
Xem ra khi cô quay lại nhất định vạy tìm Thẩm Lệ nói chuyện một chút.
Cô muốn biết mình trước đây đã làm ra chuyện ác độc gì mà khiến Nguyễn Hương Thảo hận cô đến như vậy.