“Cô ấy và Thẩm Lệ cùng nhau đi nghỉ dưỡng.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ đang đặt món, cô chỉ liếc nhìn Thẩm Lệ rồi tiếp tục gọi đồ. Gọi xong cô cúp máy.
Nguyễn Tri Hạ quay lại hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Lệ không nói gì, chỉ cầm điện thoại xem, vẻ mặt kì lạ. Nguyễn Tri Hạ quay ra nhìn Tư Nguyễn, con bé đã ngủ say trên ghế sô pha rồi.
Nguyễn Tri Hạ để ý đến vẻ kì lạ của Thẩm Lệ, cô liền đến chỗ cô ấy, sắc mặt Thẩm Lệ rất nghiêm trọng nên Nguyễn Tri Hạ cũng bắt đầu lo lắng.
Rồi Thẩm Lệ đưa điện thoại của mình cho Nguyễn Tri Hạ: “Cậu tự xem đi.”
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy điện thoại, trên đó hiển thị tin tức mới được đưa lên.
“Một vụ tai nạn đã xảy ra tại ngoại ô thành phố Hà Dương vào sáng sớm ngày hôm nay. Bốn chiếc xe ô tô đã lao xuống vách đá, chúng tôi đã điều tra được chủ sở hữu của một trong số đó là của chủ tịch Tư Mộ Hàn. Tư Mộ Hàn đã mất liên lạc được 12 giờ…”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, quay lại nhìn Thẩm Lệ. Còn Thẩm Lệ thì không nói gì.
Một lúc sau Nguyễn Tri Hạ mới dần trấn tĩnh lại, dường như lúc này đây cô mới hiểu vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra, đôi mắt cô thấy rõ sự bối rối.
Thẩm Lệ thấy vậy cũng bất an và lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ.
Cô ấy khẽ nói: “Đây là tin tức mới cập nhật, để tớ gọi điện cho bạn ở trong nước để xác thực…”
Thẩm Lệ lấy lại điện thoại rồi đi ra ngoài ban công gọi điện thẳng cho Cố Tri Dân. Chuyện này chỉ có gọi điện cho Cố Tri Dân mới có được thông tin chuẩn xác nhất. Cố Tri Dân rất nhanh đã nghe máy.
“Tôi đã đọc tin tức mới nhất rồi. Chuyện này là thật sao?”
Hai người đã quen biết nhau trong một thời gian dài nên Thẩm Lệ không cần nói rõ thì Cố Tri Dân cũng hiểu cô đang muốn nói đến điều gì.
“Tôi cũng đã đến tìm Thời Dũng, hơn 10 tiếng đồng hồ qua anh ta cũng không liên lạc được với Tư Mộ Hàn. Ở công ty hay nhà riêng cũng không tìm thấy anh ấy.” Cố Tri Dân nói đầy căng thẳng.
Sắc mặt của Thẩm Lệ tối sầm lại: “Ý anh là Tư Mộ Hàn thực sự xảy ra chuyện rồi?”
Cố Tri Dân thở dài: “Thời Dũng đã theo Tư Mộ Hàn nhiều năm như vậy rồi, trừ ba năm trước ra thì anh ấy chưa từng mất liên lạc với Tư Mộ Hàn lâu đến như thế.”
“Tôi hiểu rồi….”
Khi Thẩm Lệ đang định cúp máy thì Cố Tri Dân liền hỏi: “Em và Nguyễn Tri Hạ sắp tới định về nước à?”
“Ừm, tối mai sẽ bay về nước.” Thẩm Lệ cũng không còn tâm trạng nào để nổi cáu với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đáp: “Vậy anh sẽ đến đón mọi người.”
Thẩm Lệ nghĩ một lúc rồi nói: “Tùy anh.”
Nói xong cô liền dập máy. Thẩm Lệ quay người bước vào trong, cô đang suy nghĩ không biết nói chuyện này thế nào với Nguyễn Tri Hạ. Mặc dù cô ấy và Tư Mộ Hàn đã chia tay rồi nhưng dù sao thì cũng là người đàn ông cô đã từng yêu, và anh ta cũng là cha ruột của Tư Nguyễn… Nghe được thông tin này, Tri Hạ cảm thấy lo lắng và buồn bã cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Lệ bước vào trong thấy Nguyễn Tri Hạ đang cầm điện thoại trên tay ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, trông cô thẫn thờ, không rõ đang suy nghĩ gì nữa.
Thẩm Lệ bước tới khẽ thì thầm: “Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nói nhỏ: “Lúc nãy Tần Thủy San đã nhắn cho tớ rồi, cô ấy có người bạn làm nhà báo đã chụp được hình ảnh hiện trường. Chiếc xe lao xuống vách đá đó quả thực là xe của anh ấy.”
Thẩm Lệ liền ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ. Nếu như đã như vậy thì Thẩm Lệ cảm thấy cô cũng không nên nói gì nữa.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, là người phục vụ đến đưa đồ ăn. Thẩm Lệ liền lập tức đứng dậy ra ngoài mở cửa. Chiếc xe được đẩy vào bầy toàn là những món ăn ngon, trông rất thịnh soạn.
Nguyễn Tri Hạ trông rất mất tinh thần, Thẩm Lệ chỉ còn cách vỗ vai an ủi rồi cô đi gọi Tư Nguyễn dậy ăn tối.