Lúc đi vào còn vui vẻ nhưng sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ được một lúc, lại đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.
“Mẹ… Hu hu…” Tư Nguyễn gục vào giường bệnh mà khóc.
Khóc cực kỳ đau lòng.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt rồi lập tức bối rối hỏi: “Hạ Hạ, tại sao con khóc?”
Tư Nguyễn thút thít: “Con rất sợ rằng mẹ sẽ không tỉnh lại…”
Tư Mộ Hàn nghe tiếng đi tới, thấy hai mẹ con một lớn một nhỏ, vành mắt đỏ hết cả lên.
Mẹ thì hai mắt đỏ au chực khắc còn con thì khóc sụt sùi.
Tư Mộ Hàn bước tới, mặt không chút cảm xúc đưa tay nhấc cổ áo của Tư Nguyễn lên, xách cô bé đặt lên cái ghế bên cạnh.
Sau đó lạnh lùng nói: “Không được khóc.”
Tư Nguyễn thấy Tư Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện, hức hức một cái rồi bĩu môi sau đó ngừng khóc.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế, liền kêu: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ tức giận trừng anh.
Tự nhiên hung dữ như vậy làm gì chứ!
Tư Mộ Hàn vươn đầu ngón cái khẽ lau đi nước mắt không kiềm nén được nữa lăn xuống của cô.
“Tôi đưa Hạ Hạ đi rửa mặt, mọi người cứ nói chuyện đi.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, rồi bế Hạ Hạ rời đi.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, định lên tiếng gọi Tư Mộ Hàn.
Thế nhưng bước chân Tư Mộ Hàn cực kỳ nhanh, đến lúc cô nhìn sang, anh đã bế Tư Nguyễn đi mất rồi.
Thẩm Lệ lập tức ngồi xuống bên giường: “Tri Hạ, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.”
Cố Tri Dân hai tay chống hông, lắc lắc đầu: “May mà em đã tỉnh lại, em mà còn không tỉnh, Đình Kiên cũng sắp vì tình mà chết theo em luôn rồi!”
Thẩm Lệ quay đầu lườm Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân dừng lại một chút, đưa tay vò tóc, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ài, các cô có muốn ăn trái cây không, tôi giúp hai người gọt trái cây nhé.”
Lúc Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, biểu cảm hoàn toàn thay đổi: “Tri Hạ, cậu đừng nghe Cố Tri Dân nói xàm.”
Hốc mắt Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi đỏ, lắc lắc đầu cười.
*
Trong toilet.
Tư Mộ Hàn đặt Tư Nguyễn ngồi trên bồn rửa tay, đưa tay vặn mở vòi nước.
Anh giơ tay thử độ ấm của nước, chờ đến lúc nước ấm vừa đủ, rồi nhúng khăn mặt vào.
Thấm ướt, vắt khô.
Lúc anh làm những việc này, Tư Nguyễn ngay bên cạnh yên tĩnh ngắm nhìn anh.
Tư Nguyễn cảm thấy thời gian Tư Mộ Hàn vắt khăn mặt lâu lắc, bèn nghiêng đầu, quay người lại nhìn khuôn mặt Tư Mộ Hàn.
Thế nhưng, Tư Mộ Hàn lại quay đi mất, nhìn sang cái tủ ở bên cạnh.
Tư Nguyễn dò xét gọi một tiếng: “Ba ơi?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn đáp lại một tiếng, lại vắt khăn cái nữa, rồi cầm khăn lau mặt cho Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt Tư Mộ Hàn.