Người làm tầm này không có bao nhiêu người.
“Cậu chủ về rồi.”
“Chào cậu chủ.”
Trên đường vào cửa luôn có người làm chào hỏi anh.
Anh trực tiếp đi tới phòng của Tư Liên, đi tới cửa liền đẩy cửa vào.
Tư Liên nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Mộ Hàn, sao cháu lại tới đây?”
“Tìm cô có chút việc.” Tư Mộ Hàn đứng ở cửa không vào, thần sắc hung ác nham hiểm.
Tư Liên dường như có chút sợ anh, sắc mặt hơi cứng lại: “Có việc gì cứ vào trong rồi nói.”
Tư Mộ Hàn không vào trong, sắc mặt trở nên đáng sợ: “Mẹ đẻ của Trần Tuấn Tú là ai?”
Sắc mặt của Tư Liên không thay đổi, lắc đầu nói: “Cô cũng không rõ nữa.”
“Thật sự không rõ sao?’ Tư Mộ Hàn đi vào trong, ánh mắt khóa chặt lên người bà ta, khiến cho Tư Liên cảm nhận sự áp bức mạnh mẽ.
Tư Liên vô thức lùi ra sau hai bước, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Cô thật sự không biết.”
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm bà ta vài giây, cong khóe miệng, đưa tay dìu vai Tư Liên, ngữ khí trở nên dịu dàng: “Cô tại sao lại sợ cháu như vậy? Cháu chỉ là tò mò hỏi mà thôi, vì cháu và Trần Tuấn Tú là anh em hơn 30 năm rồi…”
Tư Liên dường như bị tốc độ trở mặt của Tư Mộ Hàn làm cho kinh ngạc, bà ta sững người một lúc mới nói: “Cô biết, việc này cháu và Tuấn Tú đều khó lòng tiếp nhận…”
“Không tiếp nhận thì có thể làm sao, dù sao cũng là người một nhà.” Tư Mộ Hàn thu tay về, đút tay vào túi quần âu, ngữ khí trở về trạng thái lãnh đạm như bình thường: “Cô có thời gian có thể đến Tư thị, đã nhiều năm không đến rồi.”
Tư Liên ở đáy mắt lộ ra chút vui vẻ: “Được thôi.”
“Cháu còn có việc, đi trước đây.” Tư Mộ Hàn nói rồi, xoay người đi ra ngoài.
Tư Liên dịu dàng đáp: “Để cô tiễn cháu.”
Tư Liên tiễn anh rời khỏi nhà cổ, quay lại xe, trong tay là sợi tóc dài của phụ nữ.
Đây là sợi tóc lúc nãy anh đỡ vai Tư Liên lấy được.
Dù cho anh đã chuẩn bị tâm lí cho trường hợp xấu nhất, nhưng khi anh tự mình lật từng bức màn trở ngại, khiến cho sự hoài nghi và chân tướng của bí mất xuất hiện, anh vẫn cảm thấy khó lòng tin được.
Vì đều là người thân có chung huyết thống.
Tư Liên luôn đối xử tốt với anh, Trần Tuấn Tú từng là người anh em tốt của anh, Tư Đình Phong cũng từng là người bố trong kí ức tuổi thơ vui vẻ của anh.
Anh lãnh đạm nhưng không máu lạnh, lúc mà tất cả mọi chuyện đều hướng tới khả năng này, anh có chút do dự nghi ngờ.
Anh không lập tức đi xác thực, mà là chờ đợi, chờ xem sự việc liệu có sự thay đổi gì khác biệt không.
Nhưng, đến cả Nguyễn Tri Hạ cũng có thể nghĩ đến sự việc ẩn sau như vậy, việc này còn có cơ hội xoay chuyển sao?
Bao năm nay, đã quá nhiều người bị liên lụy rồi.
Sự việc phải giải quyết mới được. Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Thời Dũng phát hiện sau khi Tư Mộ Hàn rời đi vào buổi sáng thì vẫn chưa quay lại.
Cậu ta thử gọi điện cho Tư Mộ Hàn, nhưng kết quả là Tư Mộ Hàn không bắt máy.
Cậu biết Tư Mộ Hàn động đến việc liên quan đến Nguyễn Tri Hạ liền đánh mất lý trí, buổi sáng còn hút nhiều thuốc như vậy chắc chắn là hai người cãi nhau rất nghiêm trọng.
Càng nghĩ càng thấy lo, cậu chỉ đành gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ.