Tư Gia Thành và Nguyễn Tri Hạ đều bị tiếng sấm làm cho giật mình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ngoài của sổ, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng mưa.”
Tư Gia Thành đứng dậy đi ra cửa: “Đúng rồi, mưa lớn thật, chị Tri Hạ, chị nói thử xem trận mưa này khi nào tạnh?”
Vừa dứt lời, không nhận được câu trả lời của người đứng sau, Tư Gia Thành nghi hoặc quay đầu: “Chị Tri Hạ, chị…”
Khi anh quay đầu lại nhìn mới nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đã ngã dựa theo trên sofa, tay nắm chặt vải gế sofa, nhìn cả người đều đau đớn.
Mặt Tư Gia Thành liền biến sắc, lập tức chạy qua: “Chị Tri Hạ, chị sao rồi?”
Trong bụng truyền đến từng đợt đau nhức làm Nguyễn Tri Hạ không nói được một câu trọn vẹn: “Chị……muốn……sinh rồi…..”
“Sinh……sinh sao?” Tư Gia Thành lặp lại lời cô nói, cũng bắt đầu hoảng loạn theo.
Qua hai giây, anh mới kịp phản ứng chạy đi gọi người: “Người đâu, chị Tri Hạ muốn sinh rồi.”
Vì Nguyễn Tri Hạ gần tới ngày dự sinh nên trong nhà có sẵn bác sĩ đang chờ lệnh, vệ sĩ người giúp việc cũng không thiếu, còn bệnh viện cũng sớm được chọn.
Tư Gia Thành gọi người tới, họ dìu Nguyễn Tri Hạ lên xe rồi chạy đến bệnh viện.
Trời vẫn đang mưa, mưa càng ngày càng lớn.
Nguyễn Tri Hạ đau tới mứa mặt đầy mồ hôi nắm chặt tay Tư Gia Thành, nhịn đau nói ra hai chữ: “Điện thoại…”
Tư Gia Thành hiểu ý liền lập tức gọi điện cho Tư Mộ Hàn.
Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn một mực không nghe điện thoại.
Tư Gia Thành quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ trong lòng cũng gấp gáp không thôi.
Anh họ, nhanh nghe điện thoại!
Mặt Nguyễn Tri Hạ trắng bệch cắn chặt môi đợi cuộc điện thoại Tư Gia Thành được nghe máy nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông đến khi tự động ngắt cũng không ai nghe.
Tư Gia Thành lên tiếng an ủi cô: “Anh họ có khi đang bận việc cho nên không nghe máy, em gọi lại lần nữa.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này đã đau đến không còn sức lực nói chuyện chỉ dùng mím môi trả lời: “Ưm.”
Tư Gia Thành ở trước mặt cô gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn không ai nghe.
Lúc này, xe đã dừng trước cửa bệnh viện.
Trước khi họ đến đã liên lạc với bệnh viện trước, bác sĩ đã đứng đợi sẵn trước cửa bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường bệnh, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn theo Tư Gia Thành.
Ánh mắt của cô thể hiện rõ ràng ý hỏi anh, Tư Mộ Hàn có nghe điện thoại chưa.
Tư Gia Thành nắm chặt điện thoại bị ánh mắt Nguyễn Tri Hạ nhìn đến nổi trong lòng thấy khó chịu.
Bây giờ cậu cũng hy vọng Tư Mộ Hàn nghe máy nhưng cậu đã liên tục gọi nhiều lần vẫn không ai nghe.
Cho đến khi Nguyễn Tri Hạ vào phòng phẫu thuật, Tư Mộ Hàn vẫn không nghe máy.
Trước đó quyết định sinh thường, thể chất và tình hình Nguyễn Tri Hạ cũng phù hợp sinh thường.
Nguyễn Tri Hạ từng nghe nói sinh thường sẽ đau đến mức nào nhưng tới lúc cô nằm trên giường phẫu thuật mới thấu hiểu cảm giác đau đớn đó.
Thậm chí đau tới mứa cô không muốn sinh nữa.
“Cố lên, dùng sức thêm chút nữa, em bé đang ra rồi…” Bác sĩ lên tiếng cổ vũ cô.
“Kiên trì thêm chút.”
Nguyễn Tri Hạ đau đến mức cảm giác xương cốt đang nứt ra từng mảnh.