Thần sắc cô nhàn nhạt, không để lộ bất kì buồn vui nào.
Tiêu Văn cũng không biết là bị chạm mạch ở đâu mà bắt đầu nói chuyện với cô: “Là Anh Tư đưa cô đến đây đúng không, lúc nãy tôi thấy hết rồi.”
Chả trách lần trước ngó lơ cô, lần này lại chủ động nói với cô.
Thì ra là vậy.
Nguyễn Tri Hạ cũng không phủ nhận, cô chỉ cong môi lên để lộ một ý cười rõ ràng rằng, cô không muốn nói chuyện với cô ta lắm.
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói chuyện với Tiêu Văn, nhưng Tiêu Văn lại khăng khăng muốn nói chuyện với cô.
Tiêu Văn giống như là không nhìn thấy vẻ lãnh đạm của cô vậy, cô ta mở to mắt và hỏi cô với vẻ mặt tràn ngập hiếu kỳ: “Cô Hạ, cô sẽ quay lại với anh Tư sao?”
“Cô Tiêu đây có hứng thú với chuyện riêng của tôi và Tư Mộ Hàn như vậy sao?” Vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ càng trở nên nhạt hơn vài phần, nhưng ngữ khí vẫn rất ôn hoà dịu đàng, giống như là một người có tính cách rất tốt.
Tiêu Văn đột nhiên dấy lên một cảm giác khó chịu kỳ lạ khi bị thăm dò.
Sau khi nhanh chóng xua tan đi sự khó chịu không thể giải thích được trong lòng, cô ta hất mái tóc một cái rồi nói tiếp: “Chỉ là tò mò nên tuỳ tiện hỏi thăm mà thôi, cô và anh Tư hình như hay ở cùng nhau, nhưng mà anh Tư vốn không có tuyên bố chuyện hai người tái hợp ra ngoài, cũng không biết là anh Tư đang nghĩ gì nữa, tôi cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi…”
Anh Tư đang nghĩ gì sao?
Người đàn ông như anh ấy nghĩ gì thì có liên quan gì đến người khác?
Nếu như là Nguyễn Tri Hạ của trước đây thì có lẽ cô sẽ sinh lòng nghi ngờ Tư Mộ Hàn vì những lời này, sẽ suy nghĩ ra những chuyện linh tinh trong lòng mình.
Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện thì cô đã biết cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ở trong lòng Tư Mộ Hàn, cô vẫn luôn là người quan trọng nhất.
Càng huống hồ, chuyện cô có tái hợp hay không cũng không quan trọng như thế nữa rồi.
Nguyễn Tri Hạ chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Ừm?
Tiêu Văn nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ khó tin, cô ta đã nói nhiều như vậy mà Nguyễn Tri Hạ chỉ phản ứng như vậy sao?
Không lẽ không cảm thấy tức giận hay xấu hổ?
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
“Tôi tới rồi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tiêu Văn một cái rồi sải bước ung dung đi ra ngoài.
Tiêu Văn tức giận dậm dậm chân.
Cô ta nói thầm: “Ngoại trừ vẻ ngoài cũng được, biết viết kịch bản thì cũng chẳng có gì hay ho, đắc ý gì chứ…”
…