Cô vừa bước vào cửa thì cô tiếp tân liền lịch sự gọi cô: “Biên kịch Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lát, sau đó cong cong khoé môi mỉm cười nói: “Chào các cô.”
“Cô đi tìm Tổng giám đốc Cố đúng không, tôi giúp cô ấn thang máy.” Một cô tiếp tân trong số đó bước ra giúp cô ấn thang máy.
Hình như có hơi nhiệt tình quá rồi, cô thật có chút không quen.
Nhưng mà điều làm cô bất ngờ là mấy cô tiếp tân gọi cô là “Biên kịch Hạ’ chứ không phải là ‘Mợ chủ Tư’.
Hai thân phận đều là cô nhưng bản chất lại khác biệt.
Biên kịch Hạ là chức danh nghề nghiệp của cô, không có bất kì hào quang hay thân phận nào giúp đỡ, mà là nhờ tự mình nỗ lực chứng minh cho người khác thấy.
Còn mợ chủ Tư là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn, tất cả mọi việc mà cô làm đều sẽ dính lấy cái danh xưng này.
Thì ra đây là cái mà Tư Mộ Hàn đã nói là thông báo qua một tiếng rồi.
Cô thật sự vốn không để bụng chuyện người ta nói mình có được tất cả hiện giờ là nhờ thân phận ‘mợ chủ Tư’, hay là được hưởng ké từ Tư Mộ Hàn.
Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà Tư Mộ Hàn nghĩ chu đáo như vậy, cô thật rất cảm động.
Tư Mộ Hàn quá tốt.
Cô cảm thấy, mình nên dịu dàng với anh ấy hơn một chút, tốt với anh ấy hơn một chút nữa mới được.
Nguyễn Tri Hạ đến Thịnh Hải là vì chuyện Cố Tri Dân yêu cầu cô làm biên kịch của ‘Thành phố bị mất’.
Việc cô đến làm hôm nay là ký hợp đồng và tham gia họp.
Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi thang máy rồi đi thẳng đến văn phòng của Cố Tri Dân.
Cô đứng ở cửa, rồi đưa tay lên gõ gõ vài cái, sau đó thanh âm của Cố Tri Dân từ bên trong truyền đến.
“Vào đi.”
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa đi vào.
Cố Tri Dân giống như là mới nghe xong một cuộc điện thoại, vì anh ta vẫn đang cầm điện thoại trên tay, sắc mặt thì không được tốt lắm.
Sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào, sắc mặt anh mới khẽ dịu lại một chút, anh đứng dậy: “Trước khi em đến không gọi điện báo trước với anh một tiếng, anh tưởng sáng nay em không đến chứ.”
Trước đó Nguyễn Tri Hạ có nói cô sẽ đến muộn một tý, nhưng Cố Tri Dân thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi nên tưởng Nguyễn Tri Hạ sáng nay sẽ không đến.
“Đã trì hoãn một số việc lại rồi.” Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng giải thích.
“Không sao.” Cố Tri Dân bỏ điện thoại vào túi áo: “Người của tổ đạo diễn đều đang ở trong phòng họp rồi, anh đưa em qua đó.”
Nguyễn Tri Hạ đi theo sau anh ra ngoài: “Được.”