Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống nhìn cô dập đầu xong, anh cởi áo ra che lên đầu cô, sau đó kéo cô lên, sắc mặt bình tĩnh hỏi cô: “Sao em đến được đây?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ vào Cố Tri Dân đang thở hổn hển chạy đến: “Anh ấy đưa em đến.”
Tư Mộ Hàn chỉnh lại áo khoác che trên đầu cô, sau khi chắc chắn áo khoác che được nước mưa, để cô có thể mở mắt, anh đưa tay, giúp cô lau đi nước mưa trên mặt.
“Tri Hạ à, tôi rất nghi ngờ trước kia cô là sinh viên trường thể dục, sao cô có thể chạy nhanh như vậy được cơ chứ.” Cố Tri Dân cầm ô, thở hổn hển chạy đến.
Anh ta đưa ô cho Tư Mộ Hàn rồi đi đến trước bia mộ, sau khi cúi người chào, anh ta mới quay người, nói: “Cậu đến thăm dì lại không nói với Tri Hạ một tiếng, làm hại cô ấy đi khắp nơi tìm cậu.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy thế, anh cúi đầu liếc thoáng qua Nguyễn Tri Hạ.
Anh đưa ô lên che cho Nguyễn Tri Hạ, sau đó lấy áo khoác đang che trên đầu cô xuống, khoác lên người cô, giúp cô chỉnh lại áo khoác cho gọn gàng.
Nguyễn Tri Hạ mặc áo sơ mi trắng, bị nước mưa làm ướt, chiếc áo gần như trở nên trong suốt.
Cố Tri Dân thấy thế, anh ta vội vàng nói: “Hai người nói chuyện với nhau đi nhé, tôi đi xuống núi trước.”
Cố Tri Dân đội mưa rời đi, chỉ để lại Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở lại đó.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới có cơ hội ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không khác gì ngày thường, ngoại trừ bị nước mưa làm cho bề ngoài của anh hơi chật vật, mọi thứ đều bình thường.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc, năm đó sự việc kia xảy ra vào mùa đông, không phải là vào mùa hè, cho nên hôm nay không thể nào là ngày giỗ của mẹ Tư Mộ Hàn.
Nhất định là có chuyện nào đó đã kích thích đến Tư Mộ Hàn.
Cho nên anh mới có thể một mình chạy đến đây.
Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn khàn giọng nói: “Vốn dĩ theo như kế hoạch, sau khi đón em và Tư Hạ từ Sydney về, sẽ đưa em và con đến gặp mẹ anh, nhưng Tư Hạ mất tích, anh sợ bà ấy biết sẽ cảm thấy đau lòng.”
Giọng điệu của anh trầm thấp, tầm mắt buông xuống, trên người anh lộ ra hơi thở ngột ngạt và âm u.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Tri Hạ không biết phải nói gì, cô chỉ có thể đi đến, cho anh một cái ôm.
Tay Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng đặt lên vai cô, sau đó nhanh chóng đẩy cô ra, nắm tay cô đi đến trước mộ, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Mẹ ơi, đây là vợ con, Nguyễn Tri Hạ, chúng con có một cô con gái tên là Tư Hạ, sau này vợ chồng con sẽ dẫn Tư Hạ đến thăm mẹ.”
Đây rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe xong, cô lại cảm thấy xúc động, rất muốn khóc. Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Cô nghiêng đầu sang một bên, yên lặng lau nước mắt.
Tư Mộ Hàn nói xong, anh đặt tay lên vai cô: “Đi thôi em.”
Sau khi xuống núi, Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho Thời Dũng, nói cho cậu ta biết cô đã tìm được Tư Mộ Hàn, để cho cậu ta yên tâm.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ cúp máy, vốn dĩ cô muốn khuyên nhủ Tư Mộ Hàn, lần sau anh muốn đi đâu thì nên nói với Thời Dũng một tiếng.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, lời đến khóe miệng lại nuốt vào trong.
Anh vẫn nhớ đến việc nhắn tin trả lời cô, như thế là tốt rồi.
Lúc quay lại khu vực trung tâm thành phố, hai người bọn họ và Cố Tri Dân tách ra, sau đó hai người đi thẳng đến nhà của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh đi vào trong nhà vệ sinh xả nước nóng, Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn anh.
Tư Mộ Hàn giống như cảm nhận được, anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em vào đây.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đi vào, anh bắt đầu cởi quần áo trên người cô.
“Để em tự làm…” Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra ôm lấy chính mình.
Tư Mộ Hàn nhướn mày, nghiêm túc nói: “Em tự cởi còn không nhanh bằng anh giúp em làm.”