Tư Gia Thành ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng: “Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
Tư Mộ Hàn chú ý thấy Tư Gia Thành xiết chặt nắm đấm.
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh mà lạnh tanh như trước: “Tâm trạng cô không ổn định, tôi sai người đưa đi bệnh viện rồi, ở đó có bác sĩ chuyên ngành, tôi tin sẽ có ích đối với bệnh tình của cô, có thời gian thì cậu có thể đi thăm bà ấy.”
Tư Mộ Hàn khó có kiên trì nói nhiều với người ngoài, ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ như vậy.
Tư Gia Thành đối với anh mà nói, không giống những người nhà họ Tư khác.
Theo như lời ông cụ Tư, Tư Gia Thành là một đứa trẻ hết sức chân thành, Tư Mộ Hàn nhìn cậu ta trưởng thành, cuối cùng cũng không đành lòng nói chân tướng cho cậu ta biết.
Những chuyện đó của Tư Liên và Tư Đình Phong.
Cái chết của Trần Minh Hoàn.
Chân tướng tàn nhẫn này, hãy để nó trở thành bí mật đi.
Tư Gia Thành lau nước mắt: “Anh họ, cảm ơn anh, chuyện của cậu…”
Tư Mộ Hàn ngắt lời cậu ta: “Đó là chuyện của người lớn chúng tôi.”
Tư Mộ Hàn sai người đưa Tư Gia Thành đi thăm Tư Liên, rồi đưa cậu ta về trường học.
Những chuyện này của nhà họ Tư, Tư Gia Thành vẫn nên ở trường học cho tốt.
Sắp xếp xong xuôi việc này, Tư Mộ Hàn ngồi trong phòng sách một lát rồi mới đi ra ngoài.
Từ tầng hai nhìn xuống, Tư Cẩm Vân vẫn đang ở phòng khách tầng một canh điện thoại.
Tư Mộ Hàn xoay người về phòng, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ nghiêng người tựa ở đầu giường, thất thần.
Nghe tiếng mở cửa, Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về rồi.”
Một tuần ngắn ngủi mà Nguyễn Tri Hạ đã gầy đi rất nhiều, cằm càng nhọn thêm, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Tư Mộ Hàn vươn tay bóp chiếc cằm nhọn của cô, không dám dùng sức, mặt trầm như nước, nói: “Em còn tiếp tục gầy như vậy nữa, tôi sẽ không dẫn em đi đâu.”
“Tư Mộ Hàn…” Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc, kéo tay anh.
Ngược lại, Tư Mộ Hàn lại nói đến chuyện khác: “Tiểu Thành đã về rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khẽ biến: “Anh…”
Dường như biết Nguyễn Tri Hạ sẽ hỏi cái gì, Tư Mộ Hàn nói: “Tôi không nói gì.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Cô nghĩ, Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú nhất định không cùng một loại người.
Khi Trần Tuấn Tú biết thân thế của mình, chỉ muốn làm thế nào kéo người khác cùng xuống địa ngục, cùng nhau đau khổ, còn Tư Mộ Hàn lại không đành lòng để Tư Gia Thành biết chân tướng này.
Trời sinh đã không cùng một loại người, cho nên, bất kể Trần Tuấn Tú dùng thủ đoạn gì, cũng không thể khiến Tư Mộ Hàn trở thành người của anh ta.
Thời Dũng chuẩn bị giúp Tư Cẩm Vân đủ 900 tỷ.
Giữa chừng, bọn bắt cóc lại gọi điện thoại đến, nói phải một phần tiền mặt, một phần vàng thỏi…
Tư Mộ Hàn không nói gì, lại chỉ đạo Thời Dũng đi làm.
Bọn bắt cóc lại gọi điện tới một lần nữa, Tư Cẩm Vân bị bọn chúng làm cho mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc lần này đã được chưa? Chúng tôi chuẩn bị xong cho các người rồi.”
Nhưng bọn bắt cóc lại giống như đang chơi đùa: “Thế này đi, thêm 150 tỷ tiền mặt nữa, tao sẽ thả lão già kia!”
Tư Cẩm Vân không ngờ bọn chúng đột nhiên tăng giá, cố gắng thượng lượng với chúng: “Chẳng phải chúng ta nói…”