“Vì sao phải liên lạc với các người? Tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ gì?” Lưu Chiến Hành nhếch môi, lộ ra ý cười châm biếm.
“anh……”
Không đợi Thẩm Lệ nói nốt câu sau, liền bị Cố Tri Dân kéo về phía sau.
Sắc mặt Cố Tri Dân cũng không tốt lắm: “Ít nhất, chúng tôi và Tri Hạ là bạn thật lòng, anh thì sao?”
Lưu Chiến Hành trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Cố Tri Dân, đưa tay lên nhìn thời gian: “Buổi chiều tôi còn có vài cuộc hẹn với bệnh nhân, không tiễn.”
Anh ta nói xong, liền sải bước đi tới bãi gửi xe.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, thấy cô lo lắng, đành lên tiếng: “Bằng không, chúng ta đón Tri Hạ đi?”
“Tri Hạ sẽ không đi với chúng ta, bất kể là Lưu Chiến Hành quen biết Tri Hạ thế nào, em phải biết được, anh ta đối với Tri Hạ là thực lòng, không làm ra chuyện hại Tri Hạ.”
Thẩm Lệ trầm ngâm, nói: “Huống hồ, Lưu Chiến Hành đã chăm sóc Tri Hạ ba năm, chúng ta cứ thế mang Tri Hạ đi, cũng không đúng lắm.”
Đúng lúc ấy, điện thoại Cố Tri Dân kêu lên.
Anh nghe điện, cũng không biết đầu bên kia nói gì, anh đáp: “Ừm, gửi ngay cho tôi.”
“Gửi gì thế?” Thẩm Lệ tò mò hỏi.
Cố Tri Dân trả lời: “Tài liệu anh sai người đi tìm hiểu về Lưu Chiến Hành.”
Lúc hai người về xe, Cố Tri Dân liền nhận được email cấp dưới gửi.
Anh vừa xem, vừa đọc: “Lưu Chiến Hành, tiến sĩ Tâm lí học tội phạm, từng làm cố vấn tâm lí tội phạm đội hình sự……”
Xem đến phía cuối, Cố Tri Dân cũng phải nhìn Lưu Chiến Hành bằng con mắt khác: “Lý lịch trong sạch, là một nhân tài.”
“Vâng.” Thẩm Lệ cũng đành phải gật gật đầu.
Nhưng hoài nghi trong lòng ngày một lớn.
…….
Cuộc sống của Nguyễn Tri Hạ ngày ngày trôi qua bình lặng.
Ban ngày Lưu Chiến Hành đi làm ở phòng chẩn đoán, Nguyễn Tri Hạ đành ở nhà một mình, phạm vi hoạt động rất bé.
Có thể vì cuộc sống thoải mái quá, thân thể cô ngày một tốt lên, trông mặc dù gầy, nhưng so với lúc trước mới ra viện, tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Lệ sau khi xin số điện thoại cô, cũng thỉnh thoảng gọi cho cô.
Hôm nay, Lưu Chiến Hành vừa đi làm, cô liền nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.
“Tri Hạ, ra ngoài dạo phố không, tớ qua đón cậu.”
Nguyễn Tri Hạ thực ra không quá thích ra ngoài, nhưng Thẩm Lệ lại nhiệt tình vô cùng, cô chỉ đành đồng ý.
Thẩm Lệ rất nhanh đã đến, Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn có chút nghi ngờ Thẩm Lệ đang chờ sẵn, đợi Lưu Chiến Hằng ra khỏi cửa một cái là tới tìm cô luôn.
Cô lên xe một cái, Thẩm Lệ liền giả bộ vô ý hỏi: “Cậu với ngài Lưu thế nào?”
Nguyễn Tri Hạ vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Vẫn tốt.”
Cô thấy cô là Lưu Chiến Hằng một chút cũng không giống cặp vợ chồng đang đính hôn, ngược lại giống như đôi bạn đang thuê phòng cùng nhau vậy, cùng nhau ăn cơm, bình thường không qua lại nhiều lắm.
Nhưng kiểu qua lại thế này, khiến cô cảm thấy rất tự tại.
“Thế thì……” Thẩm Lệ trầm ngâm, nhìn cô vừa muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.
Hai người cùng nhau đi trung tâm thương mại.