Cậu bé uất ức thút thít mà gọi một tiếng: “Bố cướp mẹ con đi rồi , đã một thời gian rất lâu rồi con không được gặp mẹ , sáng hôm nay mẹ vẫn luôn không rời giường , con đợi một thời gian thật lâu mẹ vẫn đang ngủ. Bố bảo con không được quấy rầy mẹ , lời còn chưa nói hết thì ông ấy đã chạy lên trên lầu , chắc chắn là ông ấy muốn chiếm lấy mẹ rồi , không cho con nói chuyện với mẹ. Ông ấy là đồ trứng thối.”
Càng nói lại càng cảm thấy uất ức , thằng bé vừa nói vừa úp mặt vào trong lồng ngực của Nguyễn Kiến Định khóc hu hu hu.
Nghe cậu nói như vậy thì thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng , Nguyễn Kiến Định chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để biểu cảm của bản thân nghiêm túc hơn một chút.
Nhưng cái tên Tư Mộ Hàn này cũng thật là , kết hôn xong cũng không biết bớt bớt lại , đúng thật là…
Lắc đầu ho nhẹ hai cái.
Nguyễn Kiến Định gõ lên trán của Nguyễn Hướng Minh một cái , để cậu bé nhìn anh ta: “Hướng Minh , bố và mẹ của con , bọn họ đã tách ra một thời gian dài như vậy , bố con quấn lấy mẹ con một chút cũng là chuyện bình thường mà. Con nghĩ một chút xem , nếu như con và mẹ con tách ra một thời gian lâu như vậy , có phải cũng sẽ muốn quấn lấy cô ấy không? Chúng ta đã là đứa trẻ lớn rồi , phải học được sự thông cảm của người trưởng thành có phải không?”
Vừa nói xong , Nguyễn Kiến Định thở dài , công việc đã đủ mệt mỏi rồi , bây giờ còn phải đảm nhiệm luôn người thầy khơi thông tư tưởng của thằng nhóc nữa.
“Vậy… vậy bố con cũng không thể làm như thế này được , con sẽ không như vậy.”
Ngẫm lại thì thấy hình như đúng là vậy thật , Nguyễn Hướng Minh nhíu mày mắt nhìn cậu , lắc đầu than thở rồi bò xuống từ trên đùi của anh ta: “Vậy , vậy con đi nghỉ trước đây , cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Nói xong chân nhỏ ngắn ngủn nhanh chóng chuyển động chạy lên lầu “Bịch bịch bịch” giống như có ai đó đang đuổi theo sau lưng vậy.
Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng , Nguyễn Kiến Định thở dài lắc đầu cười , vốn định đi xem tài liệu công ty cũng hoàn toàn không còn tâm trạng , vuốt vuốt mi tâm trở về phòng , hiếm khi lại nằm trên giường trước bốn giờ.
Sau một đêm ngủ ngon , lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai , trong chăn lành lạnh , hẳn là Tư Mộ Hàn đã đi từ sớm , vặn eo bẻ cổ ngồi dậy , híp mắt lại một lúc rồi mới đi xuống giường kéo màn cửa ra.
Ánh nắng bên ngoài tương đối rực rỡ , đa số chuyện ở Hải Phòng đều đã kết thúc xong , trong lòng cô không còn đè nén chuyện gì nữa , cả người tỏa ra ánh sáng tha thứ , rửa mặt xong thì đi xuống lầu , sau khi ăn điểm tâm xong mới nhớ đến hình như đã rất lâu rồi không có gặp Nguyễn Hướng Minh.
Lúc này bọn họ đã tìm khắp biệt thự , tìm trên dưới một vòng , mệt đến nỗi chảy mồ hôi đầy đầu , nhưng hai người bọn họ đều không tìm thấy.
Cô bắt đầu trở lên hoảng loạn , chạy về phòng run rẩy lấy điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn , sắc mặt trở lên tái nhợt.
Gọi không bao lâu thì điện thoại được kết nối , giọng nói trầm khàn của Tư Mộ Hàn truyền đến: “Hạ , em dậy rồi sao?”
“Phong , Hướng Minh , không thấy Hướng Minh đâu cả. Em , em tìm rồi , tìm cả biệt thự rồi cũng không thấy nó đâu , anh , anh mau về đi.”
Nức nở cố cắn chặt răng không để mình khóc ra tiếng , lúc này Nguyễn Tri Hạ hận không thể tát cho mình một cái chết luôn.
Rõ ràng từ hôm qua đã không thấy Hướng Minh đâu , nhưng cô lại không hỏi một tiếng nào cả , người làm mẹ như cô thật không xứng làm mẹ mà.
“Hướng Minh đến nhà anh cả rồi , bây giờ chắc còn đang ngủ , là lỗi của anh , không kịp thời nói cho em biết , Hạ em đừng khóc nữa.” Nghe thấy giọng nói của cô không đúng , sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống , đứng dậy , cầm chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.
“Chủ tịch , mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi , Otto đã đến nơi rồi , hai giờ chiều chuẩn bị…” Giọng nói của Lâm Tiến Quân truyền qua điện thoại , Nguyễn Tri Hạ nghe thấy rõ , cô ngẩn ra một lúc , những từ phía sau không nghe thấy rõ.