Xong xuôi, Nguyễn Tri Hạ cũng đi tắm. Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy có tiếng động ở ngoài phòng khách. Nguyễn Tri Hạ chần chừ một lát rồi cô từ phòng ngủ đi ra. Ở phòng khách không ai khác chính là Tư Mộ Hàn, anh ta đang ngồi trước tủ kính kệ ti vi để xem những đồ trang trí ở bên trong. Thấy vậy Nguyễn Tri Hạ liền thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mộ Hàn nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại nhìn cô rồi nói: “Em chưa sấy khô tóc sao?”
Mặc dù bộ đồ ngủ của Nguyễn Tri Hạ rất kín thế nhưng chất liệu vải lại nhẹ và mỏng, vì thế rất dễ nhìn xuyên thấu bên trong. Hơn nữa, tóc của cô vẫn còn ướt, trông giống như cô vừa mới chui từ dưới hồ nước lên vậy. Trong mắt của Tư Mộ Hàn thì điều đó vô cùng quyến rũ. Thế nhưng, anh cũng biết rõ lúc này Nguyễn Tri Hạ nhất định sẽ không cho anh làm gì cả.
“Anh là trộm sao? Tại sao lại lén lút vào nhà người khác lúc nửa đêm vậy?” Nguyễn Tri Hạ không quan tâm đến lời nói của Tư Mộ Hàn trước đó, cô đi thẳng đến chỗ sô pha ngồi.
Tư Mộ Hàn đứng dậy đi đến chỗ cô. Anh đưa tay vén mái tóc dài của cô rồi ghé sát vào tai nói nhỏ: “Anh giúp em sấy tóc nhé?”
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt đập tay anh ấy ra: “Đâu phải em không có tay, không cần anh giúp đỡ.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười: “Tính khí bây giờ đúng là cứng rắn hơn nãy rất nhiều.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng liếc nhìn anh, Tư Mộ Hàn tỏ ra vô cùng đắc ý. Thế nhưng một giây sau, anh ta liền nhấc bổng Nguyễn Tri Hạ lên rồi bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.
“Tư Mộ Hàn!” Nguyễn Tri Hạ bị anh ấy dọa giật mình rồi giãy dụa đòi xuống.
Tư Mộ Hàn cứ ôm chặt lấy cô nhất quyết không buông. Anh chỉ nhỏ nhẹ nói: “Em nhỏ tiếng chút, đừng đánh thức Tư Nguyễn.”
Nghe vậy Nguyễn Tri Hạ liền im lặng. Tư Mộ Hàn liền nhân cơ hội này bế cô thẳng vào phòng ngủ. Vào phòng rồi anh liền đóng cửa lại, rồi anh đặt Nguyễn Tri Hạ lên ghế sô pha. Nguyễn Tri Hạ thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm, cũng may không phải là ghế sô pha chứ không phải là giường. Nghĩ đến những chuyện đó, mặt của Nguyễn Tri Hạ liền đỏ bừng lên.
Tư Mộ Hàn cầm máy sấy tóc đi từ trong phòng tắm ra. Đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ấy đã cầm sẵn máy sấy tóc để sấy tóc giúp cô rồi. Người đàn ông ấy lúc nào cũng cương quyết như vậy. Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ thì hơi tức giận, cô cố ý quay bên phải rồi quay bên trái tỏ ra không chịu phối hợp.
Lúc đầu Tư Mộ Hàn vẫn còn nhịn cô, sau đó, anh liền tắt máy sấy tóc đi rồi lạnh lùng nói: “Đừng động đậy.”
Câu nói tuy đơn giản nhưng lại hàm ý đe dọa khiến người nghe không thể từ chối. Nguyễn Tri Hạ dù không muốn bản thân sẽ ngoan ngoãn nghe lời Tư Mộ Hàn, thế nhưng cô vốn đã quen với việc đó rồi. Hay nói cách khác, lời nói của Tư Mộ Hàn có sức đe dọa quá lớn khiến người nghe luôn phải phục tùng theo.
Nhận ra thái độ của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn nhận ra bản thân đã hơi nặng lời với cô. Anh liền lập tức nhẹ nhàng nói: “Sấy khô tóc để em còn đi nghỉ ngơi sớm.”
Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn liền lấy tay dí nhẹ đầu cô: “Cúi đầu xuống.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, cô cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của Đình Kiên đang nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc của cô, kiên nhẫn sấy khô từng sợi tóc.
Một lúc sau, Tư Mộ Hàn tắt máy sấy: “Có thể đi ngủ rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đi đến ngồi lên giường, cô ngồi đợi Tư Mộ Hàn cất xong máy sấy tóc ở trong nhà tắm đi ra. Thế nhưng anh ấy vào rồi không ra, Tư Mộ Hàn còn bật vòi hoa sen.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng nước chảy liền nhìn vào trong phòng tắm, cô không tin được rằng Tư Mộ Hàn đang tắm.
Đúng thật là…
Tri Hạ cảm thấy trên đời sẽ không còn ai có thể mặt dày hơn Tư Mộ Hàn được. Rõ ràng cô còn chưa tha thứ cho anh, thế mà anh ấy lại tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta làm như nhà của cô là nhà của anh ta vậy.