Nguyễn Thời Yến từng ra tay giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng anh vẫn là anh trai ruột của Nguyễn Hương Thảo.
Về điểm này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng.
“Em không có may mắn hơn chị ta, chỉ là không có ý đồ xấu như chị ta.” Ý cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ dần tắt: “Anh có biết chị ta đã bao lần muốn đẩy em vào đường chết không? Em đối với nhà họ Nguyễn vốn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chị ta cùng bố hết lần này đến lần khác lợi dụng em, em chỉ là quyết định không thể nhẫn nhịn thêm nữa mà thôi.”
Nguyễn Thời Yến hít một hơi sâu, hỏi: “Mẹ em đâu? Em cũng không quản à?”
Nguyễn Tri Hạ không nói, Nguyễn Thời Yến nhếch miệng nói: “Lần này, anh quả thực là bởi vì chuyện của Hương Thảo mà quay về, cho dù nó có phạm bao nhiêu lỗi lầm, nó vẫn là em gái ruột của anh, anh không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện.”
“Anh đang trách em?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại anh.
Hai người nhìn nhau, trầm lặng một lúc lâu, Nguyễn Tri Hạ tự giễu cười: “Trong mắt các người, cho dù em suýt chút nữa bị Nguyễn Hương Thảo hại chết một người hai mạng, đến cuối cùng em vẫn nên giống như là người không có việc gì, không tính toán với Nguyễn Hương Thảo, đúng không?”
“Anh không phải ý này, anh chỉ là….” Nguyễn Thời Yến ngây ra một lúc, dường như cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành trầm mặc.
“Em có chút mệt, xin phép về trước, anh cả anh cứ từ từ ăn.”
Nguyễn Thời Yến ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Nguyễn Tri Hạ thanh toán hóa đơn xong, liền rời khỏi Kim Hải.
Trong xe, tài xế hỏi cô: “Mợ chủ, bây giờ về thẳng nhà ạ?”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc, nói: “Đến Tư thị.”
Bây giờ là thời gian ăn trưa, nếu cô đến Tư thị tìm Tư Mộ Hàn, có lẽ có thể cùng anh ăn cơm trưa.
Rất nhanh liền đến Tư thị.
Nguyễn Tri Hạ không xuống xe, xuyên qua cửa kính ô tô nhìn vào cánh cửa lớn Tư thị, cúi đầu nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Tư Mộ Hàn.
Vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Tư Mộ Hàn từ trong Tư thị đi ra.
Bên cạnh anh là Tư Đình Phong, đằng sau là một nhóm nam nữ mặc đồ Tây, bước chân đều rất vội vã.
Nguyễn Tri Hạ do dự một lát, vẫn là nên gọi cho Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn lúc đó đã đến bãi đỗ xe, đang mở cửa chuẩn bị lên xe, có lẽ điện thoại kêu, anh dừng lại, cúi đầu cầm điện thoại.
Anh lúc đó vừa cầm điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh của Tư Mộ Hàn: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Đang bận à?”
Tư Mộ Hàn kiệm lời như vàng, trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Không có chuyện gì, em chỉ gọi điện hỏi thôi.”
“Vậy cứ thế trước đã.” VietWriter chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Ngắt điện thoại, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn bước lên xe.
Nhìn thấy xe của Tư Mộ Hàn bọn họ đi rồi, Nguyễn Tri Hạ mới dặn dò tài xế: “Quay về thôi.”
Tài xế khởi động xe, chuẩn bị quay xe rời đi, phía trước có một chiếc xe chạy tới, con đường này hẹp, tài xế chỉ đành giảm tốc độ nhường cho chiếc xe kia qua.
Kết quả, chiếc xe kia dừng lại bên cạnh xe của Nguyễn Tri Hạ.
Lúc sau, bóng dáng cao lớn của Tư Mộ Hàn từ trong xe bước ra.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cả người còn có chút ngây ngốc.
Cô lẩm bẩm gọi một tiếng: “ Tư Mộ Hàn?”
Tài xế phải ứng rất nhanh, xuống xe thay Tư Mộ Hàn mở cửa xe ghế sau.
Tư Mộ Hàn cúi người ngồi vào trong xe, nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, nhịn không nổi xoa đầu cô, âm thanh mang theo chút ý cười: “Sớm đã nhìn thấy em rồi.”