“Được, anh đi với tôi. Tư Mộ Hàn sửa lại ống tay áo, vẻ mặt anh lạnh lùng, đứng dậy đi đến phòng họp.
Còn chưa đến thì đã nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng họp, tiếng nói liên tục không hề dừng lại.
Tư Mộ Hàn không quan tâm những người kia đang nói chuyện gì, anh đẩy cửa đi thẳng vào trong, bên trong nháy mắt yên tĩnh lại, mấy người trong phòng đưa mắt nhìn lẫn sau, cuối cùng đều liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn đang đứng ở vị trí chủ trì.
“Các vị gọi tôi đến đấy rồi, có muốn nói gì thì nói đi” Tư Mộ Hàn vuốt lại nếp nhăn trên áo mình, nhíu mày ngồi xuống ghế chủ tịch, anh cúi thấp đầu nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, vẻ mặt không hề tốt.
“Tư Mộ Hàn, cậu đừng quá kiêu ngạo như thế, những người trong phòng họp này đều là người từng chiến đấu chung với ông nội cậu. Nếu cậu không thể quản lý tốt được tập đoàn Sunrise thì tìm người có năng lực thay thế đi, cậu nhìn xem hiện tại tập đoàn Sunrise ra sao rồi!”
Một ông cụ có mái tóc hoa râm ngồi cách đó không xa chống gậy đứng lên, ông ta thở phì phò quát Tư Mộ Hàn. . ngôn tình ngược
“Chỉ một việc nhỏ mà đã khiến mấy người sợ đến vậy rồi à, ông nội tôi là ông nội tôi, mà tôi chính là tôi. Nếu mấy người có ý kiến với tôi, tôi không ngại việc mấy người rút khỏi tập đoàn Sunrise đâu.’ Giọng điệu hờ hững, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn lên. Nói chuyện với mấy người này chẳng khác nào đang lãng phí thời gian của anh.
“Tư Mộ Hàn cậu đúng là khinh người quá đáng. Lễ nào chúng tôi không phải cổ đông của tập đoàn Sunrise à, cậu đừng có tưởng mình nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần thì không cần để chúng tôi vào mắt. Cậu cũng đừng quên, nếu chúng tôi có hơn hai phần ba số người bỏ phiếu bãi bỏ cậu thì cậu cũng không thể tiếp tục ở lại tập đoàn Sunrise!”
Một ông cụ ngôi ở vị trí khác cũng đứng dậy đập bàn quát lên, ông ta vừa thở dốc vừa nói, gương mặt đã tức đến đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Tôi cũng không ngại lấy lại tất cả cổ phiếu trên tay mấy người, lúc trước ông nội tôi đã chuyển giao thế nào, tôi bây giờ tất nhiên có cách để lấy lại, mấy người muốn thử không?” Thật sự là quá phiền phức, chuyện của Tri Hạ còn chưa giải quyết xong thì Trần Tuấn Tú đã thò một chân vào, đám người này lại đến đây chèn ép, sự kiên nhẫn của anh đã sắp hết.
“Mộ Hàn, ông Liễu đây biết trong lòng cháu cũng không dễ chịu, nhưng dù sao mọi người ở đây đều là cổ đông, đều quan tâm đến sự sống chết của tập đoàn Sunrise. Thật sự là chuyện trốn thuế, thuế lậu đang lan truyền trên mạng không hề dễ nghe, Mộ Hàn à, sao cháu có thể làm như vậy được!”
Thấy mọi người gần như đã đến đông đủ, Liễu Tường Minh đứng lên, ông ta bày ra dáng vẻ một lòng suy nghĩ cho người khác, nhìn thấy thế tâm tình của Tư Mộ Hàn càng tệ hơn.
“Tất nhiên tôi sẽ không làm thế, chuyện của tập đoàn Sunrise tôi tự quyết định được, nếu như mấy người thật sự muốn ở lại giúp đỡ tôi thì không cần phải nói thêm gì nữa, tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Liễu Tường Minh, trong mắt anh thoáng hiện lên một tia giễu cợt, anh không quan tâm đến đám người đang nói ôn ào sau lưng mình, xoay người rời đi.
“Ông Liễu, ông xem cái tên Tư Mộ Hàn kiêu căng ngạo mạn kia xem, đúng là không hề để những cổ đông như chúng ta vào mắt, ông nên tìm ông cụ Tư nói chuyện một chút.
Chúng ta cũng vì tương lai của tập đoàn Sunrise, Tư Mộ Hàn thật sự không thể tiếp tục đảm nhận vị trí chủ tịch được nữa…”
“Các vị yên tâm, những việc này đều nằm trong chức trách của tôi, một lát nữa tôi sẽ đi nói, mọi người yên tâm rồi nhé, bớt giận, bớt giận nào!” Đôi mắt ông ta lóe lên nhưng rất nhanh biến mất, trên mặt hiện lên vẻ hiên từ mỉm cười.
“Chủ tịch, mấy người kia không hề có ý tốt, hay là ngài mời ông cụ Tư đứng ra xử lý một chút.”
“Đầu tiên xử lý lời đồn và nhà họ Trần đã, còn đám người kia, tôi có rất nhiều cách trừng trị!” Cắt đứt lời nói của Lâm Tiến Quân, Tư Mộ Hàn quay trở lại văn phòng, anh nhíu mày, trong lòng có hơi khó chịu.
Sau một hồi kiểm tra, quả nhiên, trong một đám người cứng đầu năm xưa chỉ có Liễu Tường Minh là kẻ có khả năng uy hiếp nhất. Thế nhưng hiện tại không biết ông ta đang làm việc cho ai.
“Lâm Tiến Quân, anh vào đây: Tư Mộ Hàn nhấc điện thoại lên nói, hàng mày của anh đã nhíu chặt lại với nhau, tâm trạng vô cùng buồn bực.