Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236:



Nguyễn Tri Hạ định nói gì, đột nhiên có một đám người từ cửa tiến vào.



“Chị Doanh ở đây à, bọn em tìm chị mãi.”



La Doanh quay đầu cười duyên: “Mấy người đoán xem tôi gặp ai này?”



Đám người kia đi vào, người đàn ông đi đầu quái gở nói: “Ồ, đây không phải Thẩm Lệ à?”



Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, rõ ràng La Doanh tới tìm Thẩm Lệ gây chuyện mà.



“Mọi người đều là bạn bè cả, cô không phản đối mọi người ngồi xuống uống một chén chứ, Thẩm Lệ?” La Doanh tươi cười nhìn Thẩm Lệ, cũng không buồn che dấu ý định trả thù của bản thân.
1633690192753.png

La Doanh nhìn bộ dạng hiện tại của Thẩm Lệ mà cười lạnh.



Hôm nay Thẩm Lệ đừng hòng ra khỏi nơi này bình an.



Tuy Thẩm Lệ chỉ là một vai phụ tuyến hai tuyến ba, nhưng diện mạo không tầm thường cùng diễn xuất của cô ấy thì khán giả cũng rõ như ban ngày, cho nên cũng có một lượng fan cố định.



Chính vì vậy, cho dù cô ấy không đi hầu rượu hầu cười hầu giường vẫn sẽ có kịch bản tốt tìm cô ấy.



Phải biết rằng, một kịch bản đã tốt thì dù là vai phụ cũng sẽ xuất sắc mười phần, khiến khán giả dễ dàng nhớ kỹ, nói không chừng liền nhờ một vai mà nổi tiếng.



Nghiệp diễn của Thẩm Lệ cứ thuận lợi mà phát triển.



Đây cũng là một lí do mà La Doanh chán ghét Thẩm Lệ.



Có thể nói cô ta và Thẩm Lệ ra mắt cùng lúc, chỉ là Thẩm Lệ một đường trong sạch mà đi lên, mà cô ta lại phải dựa vào việc lấy lòng mấy người làm phim, đạo diễn mới có thể giành được vai diễn.



La Doanh hơi nghiêng đầu ra sau, nháy mắt ra hiệu đám người kia: “Được thôi, mọi người còn đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?”



Cô ta vừa dứt lời, đám người kia liền đi đến.



Cả trai lẫn gái, tất cả khoảng bảy tám người.



Nguyễn Tri Hạ hơi do dự, lấy điện thoại nhắn tin messenger cho Tư Gia Thành: “Anh họ cậu về nhà chưa?”



Tư Gia Thành nhanh chóng trả lời: “Chưa đâu.”



La Doanh rõ ràng muốn tìm Thẩm Lệ gây chuyện, lát nữa nhất định sẽ có chuyện xảy ra.



Nguyễn Tri Hạ đi sang bên, gọi điện trực tiếp cho Tư Mộ Hàn.



Trong lúc chờ kết nối cuộc gọi, Nguyễn Tri Hạ ngây người nghĩ, hiện giờ cô với Tư Mộ Hàn được xem là gì đây?



Trước kia, lúc cô cho rằng Tư Mộ Hàn là “người bỏ đi”, ngược lại trong lòng bình thản mà tiếp thu việc mình là vợ anh.



Nhưng hiện tại, sau khi Tư Mộ Hàn trở thành “người bình thường”, Nguyễn Tri Hạ hơi phản cảm thân phận “vợ Tư Mộ Hàn” của mình.



Có lẽ vẫn vì việc lừa gạt của Tư Mộ Hàn, cùng với sự thâm sâu khôn lường của anh.



Trên người anh có quá nhiều bí mật, cường thế, âm trầm làm người ta sợ hãi, bản năng né tránh tác hại của Nguyễn Tri Hạ khiến cô thực lòng nghĩ kéo dãn khoảng cách với anh.



Chỉ là, trong những lúc thế này, người đầu tiên cô có thể nghĩ đến cũng chỉ là Tư Mộ Hàn.



Điện thoại rung hai ba tiếng liền có người nghe.
Chương 237:



“Nguyễn Tri Hạ.”



Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn trầm thấp như vậy, khiến người nghe thực an tâm.



Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói chuyện, điện thoại của cô lại bị người ta giật mất.



Cô quay đầu lại, phát hiện người cướp điện thoại cô là La Doanh.



“Trả điện thoại cho tôi.” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, cô rất ghét người khác tự ý động vào đồ của mình.



“Dù sao cũng tới đi chơi, đừng có nghịch di động vậy chứ, thật là mất vui mà.” La Doanh cười, trực tiếp tắt điện thoại của cô, giơ lên, tùy tiện vứt cho cho người đàn ông bên cạnh, nói thêm: “Quý cô này là bạn của Thẩm Lệ, nhớ chăm sóc cô ta cẩn thận, đừng có để người ta một mình.”



Lại là một người phụ nữ giống như Nguyễn Hương Thảo, lúc nào cũng tự cho mình là đúng.



Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt, gằn từng tiếng: “Trả lại điện thoại cho tôi.”



Đương nhiên là La Doanh biết cô gọi điện cầu cứu, làm sao có khả năng trả lại điện thoại cho cô.



La Doanh làm như không nghe thấy, quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Mấy người không nghe thấy tôi nói gì à?”



“Nghe thấy rồi.” Người đàn ông phía sau La Doanh đi lên kéo tay Nguyễn Tri Hạ: “Người đẹp, lại đây chơi cùng đi.”



Nguyễn Tri Hạ nghiêng người tránh khỏi tay người đàn ông, biết rõ bọn họ sẽ không trả di động cho cô liền không dài dòng nữa, lập tức đi qua chỗ Thẩm Lệ.



Ngồi bên trái Thẩm Lệ là một người phụ nữ, bên phải là một người đàn ông.



Dáng vẻ người đàn ông công tử bột, trắng trẻo sạch sẽ, chỉ là ánh mắt vẩn đục quá mức khiến người khác chán ghét.



Một bàn tay anh ta gác lên sofa sau lưng Thẩm Lệ, vội vàng muốn ôm lấy Thẩm Lệ.



Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, tuy cô thấy Cố Trí Diễn không phải hạng tốt lành gì, nhưng lúc sai bảo vệ ngăn Thẩm Lệ vẫn căn dặn họ không được làm cô ấy bị thương.



Mạnh mẽ hơn tên nhu nhược kia nhiều.



Tên kia nhận ra Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, ngẩng đầu hé ra một nụ cười tự cho là mười phần mê người, nhấc ly rượu trong tay.



Mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, trực tiếp đi tới đẩy anh ta sang một bên: “Ngồi xa ra một chút.”



Nhất thời tên kia không kịp phản ứng, bị cô đẩy một cái, thân mình nghiêng ra, trực tiếp ngã lăn xuống đất.



Nguyễn Tri Hạ nói không chút thành ý: “Ngại quá, dáng người anh tốt vậy, không ngờ lại yếu ớt như thế.”



Tên kia nghiến răng, đứng lên khỏi mặt đất, trực tiếp ném vỡ ly rượu trong tay, chỉ vào Nguyễn Tri Hạ mà mắng: “Cô là thứ gì hả, đừng nghĩ người ta nể mặt mũi lại không cần.”



Trước giờ Nguyễn Tri Hạ không lăn lộn trong giới giải trí, không ai nhận ra cô, chỉ cho rằng là là người bình thường nằm ngoài cái vòng này thôi.



Thẩm Lệ lập tức nhảy dựng lên từ sofa: “Anh là gì chứ hả?”



Nhảy nhanh quá, suýt chút nữa thì ngã, Nguyễn Tri Hạ vội đưa tay đỡ cô ấy.



Đúng lúc này, tên kia liền cầm một ly rượu hắt lên người Thẩm Lệ.



Thẩm Lệ nghiêng ngả trên sofa, không có ý định tránh né, Nguyễn Tri Hạ đứng chắn trước mặt cô ấy.



May mà quần áo mùa đông đủ dày, rượu lạnh xối sau lưng không có thấm ngay vào trong quần áo.



La Doanh nhìn cảnh này, hờ hững vỗ tay: “Đúng là chị em thắm thiết ha.”



Thẩm Lệ nhìn Nguyễn Tri Hạ chắn trước mặt mình, đầu óc có chút tỉnh táo.



Cô ấy đứng lên khỏi sofa, nhìn La Doanh: “Cô vẫn cho là vai diễn trước kia là do tôi đoạt à? Nói cho cô hay, đạo diễn kia vốn không định cho cô vai diễn đó, người đại diện của tôi đã cùng bọn họ bàn bạc xong từ lâu rồi.”



“Cô nói láo!”



La Doanh cho là Thẩm Lệ lấy cớ, đi tới muốn tát Thẩm Lệ.
Chương 238:



Cánh tay vung nửa liền bị Nguyễn Tri Hạ túm lại.



“Cô cút ra! Đây là chuyện của tôi với Thẩm Lệ!”



“Đây là phòng của tôi, cô mới phải cút cho tôi!” Thẩm Lệ giang tay tát thẳng vào mặt La Doanh một phát.



Nguyễn Tri Hạ thấy hơi nhức đầu.



La Doanh che mặt, hét chói tai mà lao vào Thẩm Lệ: “Thẩm Lệ!”



Nguyễn Tri Hạ thấy tình thế không ổn, muốn đi giúp Thẩm Lệ lại bị người ta kéo lại.



Tay người đàn ông sờ soạng cánh tay cô: “Cô em không cần tham gia ân oán giữa chị Doanh với Thẩm Lệ, qua đây chơi với anh trai một chút đi.”



Nguyễn Tri Hạ cong môi cười.



Đôi mắt cô rất đẹp, cười lên liền rực rỡ đến mê người, người đàn ông kia nhìn đến hoa mắt.



Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội tránh khỏi anh ta, cầm lấy một vỏ rượu trên bàn, giáng trực tiếp lên đầu người đàn ông.



Lập tức đập nát nửa chai rượu.



Người đàn ông bị đập vỡ đầu, máu tươi ròng ròng chảy xuống trán.



Nguyễn Tri Hạ không buồn để ý anh ta, trực tiếp đi đến túm tóc La Doanh lôi cô ra khỏi người Thẩm Lệ, chỉ thẳng nửa chai rượu vỡ vào mặt cô ta: “Không muốn hủy dung thì cút ngay!”



La Doanh không thấy được hình ảnh Nguyễn Tri Hạ cầm chai rượu gõ vào đầu người đàn ông kia nên nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng vẻ mặt khiêu khích: “Tới đây, đánh vào mặt tôi này!”



Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, cầm bình rượu trong tay đi tới trước, mắt thấy bình rượu sắp áp sát mặt mình, La Doanh chợt trợn to mắt, lấy hai tay bưng kín mặt rồi la hét chói tai.



“A!!!”



Tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng khắp phòng, nhưng bình rượu trên tay Nguyễn Tri Hạ chưa hề chạm vào cô ta tí nào.



Nguyễn Tri Hạ cười khẩy một tiếng, giọng nói trào phúng: “Cũng chỉ có vậy!”



La Doanh biết mình mất mặt, cô ta cau có, nhưng không đứng lên ngay lập tức mà vọt tới người phía sau Nguyễn Tri Hạ đắc ý liếc cô một cái.



Lúc Nguyễn Tri Hạ phản ứng lại, cô đã bị ôm chầm từ phía sau.



Trải qua một hồi như thế, Thẩm Lệ cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.



Cô đứng lên nhào vào người La Doanh rồi kéo tóc của cô ta, nói: “Đi ông nội mày! Mày theo chuyện của tao đến tận đây, bạn của tao thì sao chứ! Trước đây mày lén chơi khăm tao, tao bị chó cắn rồi không thèm nhìn mặt, hôm nay mày lại dám dây vào, tao không đánh chó thì sẽ không gọi là Thẩm Lệ nữa…”



Người La Doanh mang đến chạy tới khống chế Nguyễn Tri Hạ, còn mấy người nữa cũng chạy vào giúp.



Nhưng không ai kéo được Thẩm Lệ ra cả.



Nguyễn Tri Hạ cũng không hiền lành gì, cô không thể nào đứng chịu đòn mà không đánh trả được.



Trong chốc lát, phòng bao rối um lên, có vài người không muốn gặp phiền phức bèn lủi qua một bên trốn vào, nhưng lại cầm điện thoại quay lại.



Người có tài năng trong nghành giải trí phàm là tài năng chen được vào ngành giải trí, cơ bản đều là có mắt mười phần.



Tuy rằng trên người La Doanh dính nhiều vệt đen, nhưng dù sao cô ta cũng có chút ít tiếng tăm, tuy rằng tiếng tăm của Thẩm Lệ hơn cô một chút, dư luận cũng không tệ, nhưng lúc này hai người này đánh nhau như thế, bị truyền ra ngoài thể nào cũng ồn ào.



Một tiếng “rầm” chói tai vang lên, cánh cửa bị mở tung.



“Dừng tay lại cho tôi.”



Giọng của một người đàn ông vang lên.



Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn, cô có chút ấn tượng với người này, hình như anh ta là người quản lý quán bar.



Tiếng hét to của người quản lý khiến mọi người trong căn phòng này yên tĩnh lại.
Chương 239:



Hai người Thẩm Lệ và La Doanh đang lăn lộn trên mặt đất đánh nhau, hiển nhiên là La Doanh nhận ra người quản lý này, cô than thở một tiếng: “Này, mau kéo cái người này ra cho tôi đi.”



Người quản lý không đi tới mà chỉ quay đầu về phía sau, cung kính cúi đầu nói: “Không biết tổng giám đốc Cố muốn tìm ai ạ?”



Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía cửa, đúng lúc thấy Cố Tri Dân đi đến.



Lúc này trên tay Nguyễn Tri Hạ vẫn cầm một chai rượu chưa mở nắp, tóc của cô bị một người đàn ông nắm kéo đi, còn tay kia của cô thì đang giật áo của cô gái đối diện.



Có thể nói là chật vật hết sức.



Cố Tri Dân kinh ngạc trong chốc lát rồi khụ một tiếng: “Buông tay!”



Anh ta chỉ biết Nguyễn Tri Hạ nấu ăn rất ngon nhưng lại không biết cô ấy có thể gây sự đến thế này.



Mấy người quen biết Cố Tri Dân đều tự giác buông Nguyễn Tri Hạ ra.



Nguyễn Tri Hạ lập tức xoay người lại đạp một cước lên người của gã đã nắm tóc mình: “Mày không biết rằng không được tùy tiện đụng vào tóc của phụ nữ à?”



Gã đau đớn lăn lộn nhưng chỉ dám trừng Nguyễn Tri Hạ một cái, không dám hó hé tiếng nào.



Lúc này, La Doanh nhào vô đánh nhau cùng Thẩm Lệ dịu dàng lên tiếng: “Tổng giám đốc Cố…”



Bởi vì Nguyễn Tri Hạ đang đứng nên lúc Cố Tri Dân tới thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ngay.



La Doanh vừa kêu một tiếng “tổng giám đốc Cố” anh ta mới chú ý đến Thẩm Lệ đang ngồi trên người La Doanh…



Anh ta nhíu mày rồi đi qua kéo Thẩm Lệ lên.



Thẩm Lệ vừa đứng lên lập tức hất tay anh ta ra.



La Doanh là nghệ sĩ do Thịnh Hải ký hợp đồng, cô ta cũng biết công ty kinh doanh của Thẩm Lệ và Thịnh Hải đối đầu từ lâu, chắc chắn là Cố Tri Dân đến giúp mình rồi.



Cô ta ngồi xuống bụm mặt khóc lóc: “Tổng giám đốc Cố à, tôi chỉ muốn uống một chén rượu với cô Thẩm Lệ mà thôi, tôi đâu biết cô Thẩm Lệ uống quá chén lại ra tay đánh người như vậy chứ…”



Cô ta đáng thương khóc lóc, nói y như thật.



Đầu tiên Cố Tri Dân nhìn qua Thẩm Lệ, thấy tình trạng của cô ấy cũng không tốt mấy, tóc tai loạn xạ, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòa đi, trên cổ và mặt còn có vết cào của móng tay đỏ ửng.



Sắc mặt của anh ta nhanh chóng đen thui.



Từ lúc Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân tới nay, cô đã từng gặp dáng vẻ đeo kính cố tỏ ra trưởng thành nhưng không chút đáng tin của anh ta, cũng đã gặp bộ dạng nịnh nọt khi đứng trước mặt Tư Mộ Hàn của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt âm trầm này của Cố Tri Dân.



Anh ta buông mắt nhìn xuống La Doanh, giọng nói lạnh lẽo: “La Doanh à, cô không biết Thẩm Lệ là ai ư?”



“Cô ta là, là ai chứ…” La Doanh cảm giác có gì đó bất ổn bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Tri Dân.



Bây giờ Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện gương mặt của cô ta đã sưng phồng lên, trên mặt nhem nhuốc vết máu, chắc là do móng tay của Thẩm Lệ làm ra, vết cào còn thảm hơn của Thẩm Lệ nữa.



Cố Tri Dân cong môi, nhưng không có bất kỳ nét cười nào: “Cô ấy là người tôi yêu thương nhất.”



Anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi La Doanh nghe xong, nó dường như vang dội trong tai cô ta.



Nói xong anh ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng, ánh mắt hướng về hai cô gái đang trốn trong góc.



Vẻ mặt của hai người đó có vẻ như hồi hộp lại có vẻ rất phấn khích, Cố Tri Dân nhướn mi: “Giao điện thoại ra đây.”



Hai cô gái tái mặt, biết được thân phận của Cố Tri Dân nên không dám nhiều lời, nhanh chóng đưa điện thoại ra.



“Những người còn lại đi báo cảnh sát đi, người của Thịnh Hải chúng tôi xảy ra chuyện ở quán bar của các người, các người phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.” Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía người quản lý.



Quản lý gật, gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với ông chủ tôi cho ngài Cố đây một câu trả lời thỏa đáng.”



Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Chúng ta đi thôi.”



Thẩm Lệ hừ một tiếng, trừng mắt liếc anh ta một cái, nhanh chóng bước ra ngoài.
Chương 240:



Nguyễn Tri Hạ vội vã đuổi theo.



Cô và Thẩm Lệ đi vào phòng vệ sinh chỉnh lại trang phục một chút.



Sau khi Thẩm Lệ rửa mặt xong nhìn vào gương thấy trên mặt có mấy vết cào đỏ, nhưng không có tí máu nào, nhìn sơ qua không khác bình thường là mấy.



Nhưng Nguyễn Tri Hạ thì ngược lại, cái trán sưng lớn nhìn có chút dọa người.



“Không sao chứ? Sao lại sưng lớn như vậy?” Thẩm Lệ dùng ngón tay xoa nhẹ nhàng, không dám quá sức: “Là thằng oắt nào làm, tớ báo thù cho cậu.”



“Được rồi, cậu an phận một chút, so với cái gì cũng mạnh.” Nguyễn Tri Hạ bất lực lắc đầu.



Thẩm Lệ sờ mũi, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng là do cô gây ra.



Lúc hai người đi ra từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy Cố Tri Dân đang đợi ở bên ngoài.



Cố Tri Dân sờ soạng mặt Thẩm Lệ: “Để anh xem vết thương trên mặt nào.”



“Cái gì mà vết thương hay không vết thương chứ.” Thẩm Lệ gạt tay anh ta ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.



Nguyễn Tri Hạ mím môi cười cười, dự định đi ra ngoài trước, không quấy rầy không gian riêng của hai người.



Lúc này đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn.



Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng người cao to mạnh mẽ của Tư Mộ Hàn xuất hiện ở góc rẽ.



Có điều, sắc mặt của anh ấy có hơi… đáng sợ.



Xuất phát từ bản năng sinh tồn, Nguyễn Tri Hạ quay đầu muốn đi ngược lại.



“Đứng lại.”



Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Tư Mộ Hàn vang lên sau lưng, Nguyễn Tri Hạ cứng đơ người.



Cô cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía Tư Mộ Hàn, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn đến phòng rửa tay mà thôi.”



Tư Mộ Hàn người cao chân dài, bước chân cũng dài, anh đi tới đứng trước cô rồi buông mắt từ từ quan sát, khi ánh mắt chạm đến khối u lớn trên trán, rất rõ ràng con ngươi anh co lại một chút.



Nhưng anh vẫn nhướn mày nói: “Đi đi, tôi chờ cô.”



Nguyễn Tri Hạ: “…”



Cô không thể làm gì khác ngoài việc kiên trì vào phòng vệ sinh.



Nguyễn Tri Hạ trở lại phòng vệ sinh, phiền não gõ cái trán của mình lại vô tình gõ lên cục u kia.



“Ây da…” Đau chết mất.



Cuối cùng, sau một lúc lề mề cô mới đi ra ngoài.



Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đi đâu không biết, chỉ thấy một mình Tư Mộ Hàn đứng đó đợi cô.



Bộ âu phục trên người anh lúc nào cũng gọn gàng tỉ mỉ như vậy, thân hình thon dài cao ngất, cho dù anh có đứng trước cửa phòng rửa tay thì hình ảnh vẫn đẹp mắt như thế.



“Hai mươi phút.” Tư Mộ Hàn giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua.



Ngay lúc vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ khó hiểu anh nói: “Cô bị táo bón à?”



Nguyễn Tri Hạ ngẩn người một lát rồi ho sặc sụa: “Khụ khụ…”



Tư Mộ Hàn hơi trầm ngâm, lập tức dùng bộ dáng cực kỳ nghiêm túc nói: “Lát nữa để Thời Dũng giúp cô đến bệnh viện lấy số khám.”



“Ha ha.” Nguyễn Tri Hạ lúc này ngoài cười thì còn biết làm gì bây giờ?







Hai người cùng nhau ra khỏi quán bar.



Xe của Cố Tri Dân đã đậu ở cửa, anh ta ngồi ghế lái, còn Thẩm Lệ ngồi ghế lái phụ bên cạnh anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK