Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng được, nếu các người không mời khách nổi thì không cần nói là mời chúng tôi ăn cơm đâu mà, sáng nay có thể nói thẳng với chúng tôi để chúng tôi mời các người đi ăn ở nhà hàng khác tốt hơn nha.” Cố Mãn Mãn mỉm cười chân thành.



“Ai nói chúng tôi không mời nổi!” Tiêu Văn ghét nhất là bị người khác coi thường.



Lúc này, Cố Tri Dân luôn không lên tiếng mang theo ý cảnh cáo gọi một tiếng: “Cố Mãn Mãn.”



Cố Mãn Mãn “hứ” một tiếng, khép menu lại ném cho Tiêu Văn: “Tôi gọi xong rồi, cô tự gọi đi.”



Ánh mắt Tiêu Văn nhìn Cố Mãn Mãn giống như hận không thể xé xác Cố Mãn Mãn ra.



Cố Tri Dân ghé vào tai và dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô ta: “Đừng nóng giận, vì đứa bé.”



Vừa nghe đến đứa bé, vẻ mặt Tiêu Văn hoảng hốt, vội vàng đè nén tức giận trong lòng xuống.



Không sai, trong bụng của cô còn có đứa bé, không thể tức giận như vậy, đối với con không tốt.



Chỉ cần con ra đời, cô làm phu nhân Tổng giám đốc của Thịnh Hải, đến lúc đó không phải muốn trừng trị Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn như thế nào thì trừng trị à.



Thời gian còn rất dài, không nên quan tâm đến thời điểm này.



Cứ chờ xem đi!



Sau khi Tiêu Văn nghĩ thông suốt, lại quay về dáng vẻ bình thường ở trước mặt Cố Tri Dân dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, nói: “Em biết rồi, em không tức giận, bé cưng sẽ không vui vẻ.”



Vẻ mặt Thẩm Lệ không thay đổi cầm chén nước lên uống một ngụm, nghe rõ ràng không sót một chữ nào của Tiêu Văn.



Cố Mãn Mãn thấy sắc mặt Thẩm Lệ không tốt lắm, cũng yên tĩnh trở lại, không gây sự nữa.



Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.



Lúc mang thức ăn lên, quản lý cũng đi theo: “Tổng giám đốc Cố, các anh gọi hơi nhiều đồ ăn, một cái bàn không đủ bày, có muốn thêm một cái bàn để đặt đồ ăn hay không?”



Thật ra quản lý đang thử thăm dò bọn họ có muốn bỏ bớt đồ ăn hay không, nhưng lại không tiện nói thẳng.



Cố Tri Dân đang muốn mở miệng, thì bị Thẩm Lệ nói trước: “Không cần, đồ ăn chưa kịp làm xong thì thôi đi, chúng tôi không ăn được nhiều như vậy.”



Cố Mãn Mãn gọi đồ ăn như vậy thật ra là bị kích động, ăn không hết cũng quá lãng phí.



Tiêu Văn nghe Thẩm Lệ nói xong, tự nhiên lại không vui, cố ý đối đầu với Thẩm Lệ: “Thôi cái gì mà thôi, chúng ta cũng không phải không ăn nổi, mang tất cả lên đây cho tôi, có bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.”



Quản lý rơi vào tình thế khó xử, ánh mắt nhìn về phía Cố Tri Dân xin trợ giúp.



Dù sao người có quyền lên tiếng nhất ở đây vẫn là Cố Tri Dân.



Cố Tri Dân không nhanh không chậm mở miệng: “Mang hết lên đi.”



Quản lý dừng một chút: “Được.”



Tiêu Văn thấy Cố Tri Dân lên tiếng giúp cô ta, đáy lòng vui vẻ, vẻ mặt cũng đầy đắc ý, còn gắp thức ăn cho Cố Tri Dân: “Tri Dân, anh cũng ăn một chút đi.”



Cố Mãn Mãn bĩu môi, cũng chuyển sang gắp thức ăn cho Thẩm Lệ: “Chị Tiểu Lệ, món này ăn ngon.”



Thẩm Lệ không nhìn bọn họ, cũng không nói chuyện, rất nhanh đã ăn no rồi.



Cô lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, đã mười một giờ, năm giờ sáng ngày mai phải dậy, nên nói: “Có thể đi ra ngoài rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK