“Cô Tư, lúc về phiền cô nhớ tính tiền, mặc dù tôi và Mộ Hàn có quen biết, nhưng cho dù là anh em ruột cũng phải sòng phẳng mà.”
Tư Cẩm Vân sinh ra phú quý, đi tới đâu cũng được nịnh hót, không nghĩ tới Cố Tri Dân không nể mặt cô ta như vậy, vẻ mặt cô ta thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Tôi biết rồi.”
Cố Tri Dân hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó kéo Thẩm Lệ đi ra ngoài
Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng bao, đi đến bãi đỗ xe.
Anh liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe anh mua cho Nguyễn Tri Hạ, anh chạy thẳng tới chỗ xe của Nguyễn Tri Hạ. Mở cửa bên ghế phụ lái ngồi vào.
Nguyễn Tri Hạ đang xem gì đó trên điện thoại, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên: “Đến rồi à.”
Tư Mộ Hàn hơi nghiêng người qua: “Giận hả?”
Nguyễn Tri Hạ tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn anh. Thản nhiên nói: “Không có.”
Tư Mộ Hàn đương nhiên không tin cô, vừa giống như giải thích vừa giống như vô tình nói ra: “Lúc tan làm, Tư Cẩm Vân gọi điện thoại cho anh. Nói rằng Tư Đình Phong đến căn hộ tìm anh, nếu như anh không muốn về nhà thì đi ăn cơm với chị ta.”
Anh đã tan làm sớm như vậy. Nếu như không quay về vẫn sẽ khiến Tư Đình Phong nghi ngờ, không bằng thuận nước đẩy thuyền đi ăn cơm với Tư Cẩm Vân, cũng coi như không để cho Tư Đình Phong nắm được điểm yếu.
Chuyện tiếp theo, không cần anh nói, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể đoán được.
Tư Cẩm Vân lừa Tư Mộ Hàn nói là ăn cơm, nhưng lại giới thiệu bạn tốt của mình cho Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong cũng không phản ứng gì nhiều: “Xuống xe đi, em phải đi về.”
Cô vừa nói vừa khởi động xe.
Tư Mộ Hàn ngăn cô lại: “Nguyễn Tri Hạ, em rõ ràng đang tức giận.”
“Đúng. Tôi đúng là đang tức giận đấy. Tôi tức giận đến bây giờ cũng không muốn nhìn thấy anh.” Nguyễn Tri Hạ dừng động tác trong tay, giọng nói mang theo tức giận không thể che giấu.
Ở bên cạnh một người như Tư Mộ Hàn, ngoại trừ việc anh tính cách thất thường, có một chỗ khá tốt chính là, Nguyễn Tri Hạ không sợ anh đột nhiên thay người yêu như thay áo.
Tư Mộ Hàn tính tình kiêu ngạo, thích một người chính là thích, không thích chính là không thích, về mặt tình cảm là một người rất dứt khoát.
Nguyễn Tri Hạ cũng không lo lắng anh sẽ vừa ở bên cô, lại chợt quay đầu tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác.
Cô tức giận là vì cả đêm không thể liên lạc được cho anh.
Cô không tin Tư Mộ Hàn ngay cả thời gian gọi điện thoại cho cô cũng không có.
Chuyện của Tư Hạ làm cho tinh thần và thể xác của cô đều có chút mệt mỏi, cô không dám tưởng tượng nếu như Tư Mộ Hàn cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao.
Trong xe im lặng một lát, Tư Mộ Hàn đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Nguyễn Tri Hạ tức giận nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”
“Em ghen?” Tư Mộ Hàn một tay chống lên ghế dựa sau lưng cô, một tay chống lên kính chắn gió trước mặt, nhìn qua giống như nhốt cả người cô vào trong ngực mình.
Lúc Nguyễn Tri Hạ ở trong phòng bao, ngoại trừ lúc đầu tâm trạng có chút phức tạp, nhưng sau đó cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo tức giận vì anh cả đêm không nghe điện thoại của cô.
“Cả đêm anh không nghe điện thoại của em, chỉ vì muốn để em tìm tới đây rồi nhìn thấy anh uống rượu cùng cô gái khác, sau đó ghen?”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vò tóc mình một lúc, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Anh không cảm thấy anh rất ngây thơ hay sao?”
Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy bầu không khí trong xe không đúng, hình như là độ ấm đang giảm xuống liên tục.
Giọng nói của Tư Mộ Hàn trở nên vừa thấp vừa trầm: “Nguyễn Tri Hạ, em dám nói anh ngây thơ?”
Nguyễn Tri Hạ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có biết em cả đêm không liên lạc được cho anh, em lo lắng như thế nào không?”