…
Sau một trận vội vàng bận rộn , khoảng cách thời gian hôn lễ càng ngày càng gần , Nguyễn Kiến Định đã điều tra nửa tháng cũng không phát hiện ra vấn đề gì ở trên người của Vũ Nguyên Hải , ngược lại là ông lão kia , không nói gần đây càng ngày càng khác thường mà còn luôn muốn rời khỏi bệnh viện.
Bị lôi kéo thử quần áo cả ngày , Tư Mộ Hàn kéo Nguyễn Hướng Minh không muốn động đậy đang nằm trên ghế sa lon.
Mặc dù đã rất mệt mỏi , nhưng khóe miệng Tư Mộ Hàn vẫn nở nụ cười vui vẻ cả một ngày.
Sau khi về nhà được nửa tháng , triệu chứng chóng mặt của Nguyễn Tri Hạ đã cải thiện rất nhiều , tuy nhiên đôi khi vẫn còn tái phát.
“Tất cả mọi thứ gần như đã sẵn sàng , Mộ Hàn , thử nhiều bộ như vậy rồi , anh thấy bộ nào được?”
Bị nói tới hai lỗ tai đều lùng bùng , Tư Mộ Hàn thật sự rất muốn biến thành một đứa trẻ , không cần quan tâm chuyện gì cả , có thể bịt lỗ tai chui vào trong ngực công tước Otto. Ánh mắt anh tràn đầy uất ức , giương mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ , trông chẳng khác nào một chú cún vô cùng đáng thương.
Bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn , Nguyễn Tri Hạ không kiềm được , ngồi phịch xuống ghế sa lon , ôm bụng cười ngặt nghẽo , vừa cười vừa nói: “Quần áo thì em có thể chọn giúp anh , nhưng đây không phải là hôn lễ của một mình em , nên những chuyện còn lại em giao cho anh đấy!”
Mệt mỏi suốt nửa tháng , cô cũng có chút không chịu đựng nổi , nên vừa nói xong , cô liền ôm Nguyễn Hướng Minh vừa tỉnh dậy trên ghế sô pha , chạy vào trong phòng.
Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chạy mất , trong nhất thời Tư Mộ Hàn không kịp phản ứng , thẳng đến khi Nguyễn Kiến Định từ bên ngoài đi vào , mới phá vỡ bầu không khí kỳ kỳ quái quái này. Cảm thấy xem náo nhiệt đã đủ , trước khi Nguyễn Kiến Định kịp lên tiếng , công tước Otto đã khoác áo vào , hai tay chắp sau lưng rồi đi lên lầu.
“Mọi người đang nói gì thế? Chuyện của Tri Hạ đã có chút manh mối , chúng ta lên thư phòng đi.”
Nguyễn Kiến Định vỗ vỗ bả vai Tư Mộ Hàn , vẻ mặt hơi ngưng trọng , nói xong lập tức đi lên lầu , xem ra sự việc không đơn giản.
Nói tới chính sự , Tư Mộ Hàn vẫn khá đáng tin cậy , vỗ vỗ lại chỗ nhăn trên âu phục , điều chỉnh tâm trạng rồi cũng đi theo.
Chờ đến khi anh đi vào thư phòng , Nguyễn Kiến Định đã cởi áo khoác xuống , bắt chéo chân ngồi trên ghế sa lon , mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tách trà trên bàn.
“Đã tra được gì rồi?” Mấy ngày nay anh đều tập trung xử lý các mục hạng hợp tác với gia tộc Otto , đã liên tục làm việc không ngừng nghỉ gần một tuần. Hôm nay khó khăn lắm anh mới rảnh rỗi được một ngày để đi thử đồ cưới , đoán chừng thời gian sau này sẽ lại càng bận rộn hơn.
“Công ty ở nước ngoài chuẩn bị thế nào rồi?” Nguyễn Kiến Định không trả lời vấn đề của anh , mà ngược lại mở miệng hỏi một câu không hề liên quan gì , nói xong còn cúi đầu châm trà , nhằm không để người khác thấy rõ vẻ mặt hiện tại của anh ta.
Tư Mộ Hàn dừng lại một chút , anh không có thói quen truy hỏi đến cùng , nên chỉ trả lời đơn giản tình hình hiện tại một chút , rồi không nói thêm gì nữa.
Sau một hồi im lặng , Nguyễn Kiến Đinh thở dài , đưa một ly trà tới: “Loại trà này mới nhập về , nếm thử xem có ngon không.”
Nhìn trà màu đỏ nhạt nhẹ nhàng đung đưa trên nền trắng của tách trà màu xanh , Tư Mộ Hàn nhận lấy uống một ngụm , híp mắt lại uống thêm một ngụm , hồi sau lại nhấp thêm một ngụm nữa , hơi nhướng mày nhẹ gật đầu khẳng định: “Không tệ , nhập ở đâu thế , lát nữa đưa qua cho Hạ Hạ nếm thử.”
“Tôi đã đưa qua , chắc là Tri Hạ giấu không nỡ cho cậu uống rồi.” Nguyễn Kiến Định đảo mắt nhìn Tư Mộ Hàn , giọng nói hơi đờ đẫn.
“Rốt cuộc là tra được cái gì , khiến anh phải hoang mang đến thế này?” Một loạt cử chỉ khác thường của Nguyễn Kiến Định , Tư Mộ Hàn đều nhìn ra được , có thể để cho một Nguyễn Kiến Định luôn luôn tỉnh táo mất đi vẻ bình tĩnh vốn có , thì chắc chắn đây là chuyện khó giải quyết.