Mặc dù lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, Nguyễn Kiến Định cảm thấy không thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ ghen tị của Tư Mộ Hàn, anh ta đã hoàn toàn giải phóng suy nghĩ của chính mình, dù sao thì cũng không có nhiều cơ hội nghe ai đó than thởi
“Anh cả, đó chính là vợ anh, anh để cô ấy dính trên người người khác lại còn ôm ôm ấp ấp, thì còn thể thống gì!” Lời này không biết là nói với Nguyễn Kiến Định hay là nói với hai người Nguyễn Minh Tú đang ở trong phòng khách nói to nói nhỏ.
Tóm lại lúc Tư Mộ Hàn nói lời này, cũng đang nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại làm Nguyễn Kiến Định có chút buồn cười, nhưng là sợ không Tư Mộ Hàn, rốt cuộc cũng nhịn xuống, xoa giữa hai đầu chân mày đau đầu trong chốc lát: “Không muốn nhìn thấy thì né tránh một chút là được, cậu nói xem tự cậu nhìn làm cái gì, không phải là tự mình làm mình không thoải mái sao, nếu tôi có thể nói động đến Minh Tú, cậu đã sớm đưa ra gia quy với Tri Hạ rồi, kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ở chỗ này làm nhau khó xử, tôi lập tức quay lại, xem không vào mắt thì tự mình ra tay giành về!”
Những tiết mục như vậy Nguyễn Kiến Định từ lâu đã xem quen mắt, từ sau khi Minh Tú chơi cùng với Tri Hạ, cả người Tư Mộ Hàn liền trở nên không dễ chịu. Đặc biệt là lúc hai người cùng nhau dạo chơi cđ ngày ở bên ngoài, làm cho anh vô cùng nôn nóng còn hơn thế nữa chính là cảm giác ghen…Vậy anh cả, anh nhanh quay về đi, tôi đi trước xem xem hai người nói cái gì.” Tư Mộ Hàn nói xong lưu loát cúp điện thoại bước nhanh đến.
Nhìn điện thoại đã bị ngắt, Nguyễn Kiến Định khẽ cười một tiếng, bình thường nhìn còn tốt, làm sao vừa tới phương diện này, liền trở nên hoàn toàn không giống Tư Mộ Hàn, bộ dáng ghen tuông này ngược lại nhìn có chút giống bộ dáng cô gái nhỏ, anh ta vừa nghĩ vừa lắc đầu. Bất quá động tác lại rất nhanh, Tư Mộ Hàn còn chưa nghe ngóng được mấy câu, Nguyễn Kiến Định đã đi từ ngoài cửa vào.
“Đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, cũng không phát hiện ra anh trở về khi nào sao?” Tuy rằng đây là đang ở biệt thự của Tư Mộ Hàn, nhưng Nguyễn Kiến Định vẫn rất thuận tay đem túi trong tay và áo kTư cởi ra, người hầu liền lập tức cúi đầu đi qua nhận lấy.
Trước đó Nguyễn Minh Tú còn đang cười nói hăng say với Nguyễn Tri Hạ, vừa thấy Nguyễn Kiến Định đến đây, cười thẹn thùng nhìn về phía anh ta, đứng lên bước vài bước đi tới, đưa anh ta đang ngồi trên sô pha đối diện Nguyễn Tri Hạ, không chút để ý dựa vào trên người Nguyễn Kiến Định. Sau khi mắt thấy Nguyễn Minh Tú đã bị hấp dẫn dời đi chỗ khác, Tư Mộ Hàn giống như là tìm lại được bảo bối đã đánh mất mà ôm lấy, nắm chặt đôi tay, thậm chí còn quay đầu nhìn qua mang theo một ánh mắt không yên tâm, bên trong còn loáng thoáng mang theo dục vọng chiếm hữu.
Nguyễn Minh Tú nhìn không thể hiểu được, nghĩ chính mình đã hiểu sai, nhíu mày chớp chớp mắt, một lần nữa nhìn lại, nhưng ánh mắt Hoặc Hải Pong vẫn như cũ không có biến hóa, suy nghĩ trong chốc lát, cô ấy giống như chưa có chỗ nào đắc tội với người ta mà, cuối cùng chỉ có thể hướng vào trong lòng ngực Nguyễn Kiến Định, nỗ lực tự giấu mình đi, mới cảm giác hô hấp hơi bình thường lại một ít.
“Qua một thời gian nữa liên bắt đầu bận rộn, đến lúc đó chuyện hôn lễ còn cần cậu và Tri Hạ nhọc lòng một chút.” Bốn người ngồi ở trong phòng khách như vậy, ai cũng không nói lời nào, không khí trong khoảng thời gian ngắn hơi có chút xấu hổ, Nguyễn Kiến Định ho nhẹ một tiếng, mở đầu nói.
“Chuyện này có gì đâu, không phải là chuyện em và Mộ Hàn nên làm sao, huống hồ bọn em cũng không có nguy hiểm gì, nhưng bên phía anh và Minh Tú, nên phá lệ cẩn thận một chút.”
Cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì, từ sau khi biết Tư Mộ Hàn và Nguyễn kiến Định đối với cái hôn lễ này thật sự quan †âm và có mục đích, Nguyễn Tri Hạ cứ luôn có một chút dự cảm không tốt, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cụ thể rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì lại nói không được, đương nhiên loại chuyện không ảnh hưởng này cũng không thể nói, cho nên giai đoạn này, cô bất quá cũng chỉ có thể lo lắng, tuy rằng đang âm thầm điều tra, nhưng vân còn chưa ra tay.
“Vấn đề an toàn bọn anh tất nhiên sẽ chú ý nhiều hơn, nếu không có chuyện gì, ngày mai anh còn muốn đi thăm ông ngoại, đi trước nhé!”
Nguyễn Kiến Định mịt mờ hướng về phía Tư Mộ Hàn gật đầu, đứng lên lôi kéo tay Nguyễn Minh Tú trực tiếp đi về hướng cửa.