Sự quan tâm của cô, ước nguyện của cô, thật ra vẫn luôn chưa từng đạt được.
Cô thử bắt đầu lại từ đầu, cho dù là bắt đầu lại từ đầu thì cũng có thể là cả một đời, nhưng mà sự thật nói với cô rằng cũng không phải là như thế.
“Con bé Tiểu Lệ này, sao vẫn còn chưa thức dậy nữa, để dì đi lên nhìn nó một chút.” Dưới lầu truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghe vậy thì lại loay hoay giữa quay người trở về phòng hay là đi xuống lầu, cô lựa chọn đi xuống lầu.
Đến cũng đã đến rồi, không muốn đối mặt thì cũng phải đối mặt, không phải sao.
Cô chạm mặt mẹ ở đầu cầu thang.
“Đã thức dậy rồi à.” Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: “Tri Dân đã đến được một lúc rồi, con đã hẹn với thằng bé là cùng nhau về nhà rồi hả.”
“Không có.” Thẩm Lệ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô vừa mới bước ra thì ánh mắt của Cố Tri Dân liền rơi thẳng ở trên người của cô, không hề di chuyển.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Thẩm có thói quen đi tản bộ. Từ nhỏ mối quan hệ của Thẩm Lệ và Cố Tri Dân đã rất tốt, bà cũng không quan bọn họ nhiều, sửa soạn một chút thì đi ra khỏi cửa.
Trong phòng ăn yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
“Ăn sáng đi.” Cố Tri Dân đẩy bữa sáng đến trước mặt của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không có khẩu vị gì, chậm rãi ăn, hỏi anh: “Đến tìm em làm gì?”
Cố Tri Dân bị hỏi như vậy thì trong lòng nghẹn lại: “Thẩm Tiểu Lệ, em đừng như vậy mà.”
Anh có thể chấp nhận Thẩm Lệ tức giận với anh, hoặc là trực tiếp không thèm để ý đến anh, thứ mà anh không thể chấp nhận đó chính là bộ dạng “anh và em không liên quan với nhau” của Thẩm Lệ, lạnh lùng nói chuyện với anh.
“Không có chuyện gì thì đi đi, đừng có ở đây quấy rầy em ăn cơm.” Thẩm Lệ cụp mắt không nhìn anh nữa.
Cố Tri Dân ngồi xuống bên cạnh của cô, nghiêng đầu qua nhìn gương mặt của cô: “Là do anh không đúng, anh không nên nói như vậy. Nếu như em muốn giúp Giang Vũ Thừa, vậy thì chúng ta bàn bạc với nhau kỹ hơn có được hay không, muốn giúp cậu ta như thế nào thì đều nghe theo ý em, có được không?”
Rốt cuộc Thẩm Lệ cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân.
Có điều là ánh mắt của cô trống rỗng như là không có tiêu cự.
Qua mấy giây sau, ánh mắt của cô mới có tiêu cự, ánh mắt của cô dán ở trên người của Cố Tri Dân, dường như là cuối cùng mới nhìn thấy anh.
Thẩm Lệ thản nhiên nói: “Chuyện này đã qua rồi thì đừng nhắc nữa, Giang Vũ Thừa lừa em, em sẽ không giúp anh ta, em cũng không muốn nghe thấy tên của anh ta nữa. anh biết rồi đó, em ghét nhất là người khác lừa gạt em, anh cũng giống như vậy không phải sao?”
“Được được được, chúng ta không nhắc đến cậu ta nữa.” Cố Tri Dân phụ họa nói.
Thẩm Lệ quan sát vẻ mặt của Cố Tri Dân, trên mặt của anh lại không có chút chột dạ nào, giống như là anh căn bản cũng chưa từng lừa gạt cô.
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng sẽ không nghĩ đến Cố Tri Dân cũng có lúc lừa gạt cô.