Mở cửa ra , bên trong một mảnh tối đen , Tư Mộ Hàn cảm thấy lòng mình hơi dịu lại một chút , xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Vừa mới xoay người lại bước vào trong phòng , cửa phòng chờ “bụp” một tiếng bất ngờ mở ra , Nguyễn Tri Hạ híp mắt ngồi ở trên ghế sa lon.
Đáy lòng của Tư Mộ Hàn vừa mới dịu xuống một chút lại bắt đầu nhói lên , theo bản năng sờ sờ lên bụng mình nhưng chớp mắt lại buông tay ra , làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Sao trễ như vậy rồi mà em vẫn chưa đi ngủ? Không cần cố ý đợi anh như vậy đâu.”
“Không đợi anh vậy để anh tiếp tục lừa gạt em đến khi nào? Hay là nói công ty xảy ra chuyện lớn đến như vậy mà em ở nhà cái gì cũng không biết? Anh cho là điện thoại di động đều để chưng sao! Có phải trên bụng bị thương? Em mà không chủ động hỏi anh có phải cả đời này anh cũng không định nói cho em biết?” Vừa nói , Nguyễn Tri Hạ vừa đưa tay vén áo anh lên , vẻ mặt cực kỳ giận dữ.
Vốn anh còn muốn ngăn cản một chút , nhưng thấy bộ dáng cô lo lắng đến lập tức sắp bùng nổ , chỉ có thể cười cười để cô tự mình động thủ.
“Thật ra thì cũng không phải là loại vết thương gì nặng lắm. Vết thương của kẻ quấy rối công ty còn nghiêm trọng hơn anh nhiều , đừng lo lắng nữa , anh không thể bỏ một mình em cô đơn trên thế giới này đâu. Anh có thể tự bảo vệ mình thật tốt , em đừng lo lắng cho anh.”
Mặc cho hai tay cô đặt trước ngực mình sờ loạn , Tư Mộ Hàn cười cười xoa đầu cô , nếu như cô đã biết thì cũng không còn cần thiết phải giấu diếm nữa , anh giang tay ra để cho cô kiểm tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một cách tỉ mỉ rồi mới đem người kéo vào trong ngực.
“Lần sau nếu như lại gặp phải loại chuyện như vậy nhất định phải nhớ nói đúng sự thật đó , ngàn vạn lần cũng không nên có cái suy nghĩ giấu diếm em biết chưa? Nhỡ đâu em từ miệng người khác mới biết được anh bị thương , em lại chỉ có thể lo lắng hơn. Anh nhẫn tâm để em nữa đêm vẫn không thể ngủ mà ngồi chờ anh trở về sao?”
Cô gái nhỏ đáng yêu bộ dạng cực kì tủi thân bĩu môi , cố gắng rúc vào trong lồng ngực mình , đáy lòng Tư Mộ Hàn lập tức mềm nhũn ra , luôn miệng hứa bản thân tuyệt đối sẽ không như vậy nữa , chỉ thiếu điều phát thề , mới miễn cưỡng xoa dịu tâm tình người trong lòng.
“Thời gian không còn sớm nữa , chuyện cụ thể có thể chờ ngày mai ngủ dậy rồi hẵng nói có được hay không. Anh đi tắm một chút , ngoan ngoãn mà ở trên giường chờ anh!”
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô một cái , Tư Mộ Hàn bế người lên đặt lên trên giường sau đó mới không yên lòng mà bước vào phòng tắm.
Chờ đến khi bên trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách , Nguyễn Tri Hạ mới bọc chăn lại , đen cả người mình quấn ở bên trong , trong mắt tràn ngập nước mắt. Vừa nãy chẳng qua là không muốn để anh lo lắng thêm nữa mới miễng cưỡng đè nén tâm tình lại. Hiển nhiên là sau khi người vừa rời đi , hai mắt liền đau đến không nhịn được , chỉ có thể đem mình chôn ở trong chăn tránh để tiếng khóc của mình quá to người trong phòng tắm lại nghe thấy.
Cũng không để cho bản thân khóc quá lâu , cảm thấy trong lòng liền thoải mái hơn một chút , cô liền vội vàng lau sạch nước mắt , sửa sang lại chăn , khẽ phủi phủi mấy cái chỗ góc chăn ẩm ướt , sau một hồi cũng không còn nhìn ra vết tích gì lớn , liền nhắm hai mắt lại nằm ở bên cạnh.
Người đàn ông này tắm vậy mà cũng rất nhanh , có điều do bụng bị thương nên không thể dính nước , vì thế anh phải tốn không ít sức lực mới có thể đem bản thân tẩy rửa sạch sẽ rồi vội vàng đi ra , lúc này cô gái nhỏ cũng đã ngủ , có điều cả người co ro lại , lúc ngủ cũng tương đối không yên ổn , chuyện lần này mình gặp phải chắc chắn đã khiến đáy lòng của cô sinh ra bóng ma tâm lý rồi.
Anh dè đặt lên giường , tắt đèn , đem người ôm chặt trong ngực , vết thương bụng mơ hồ có chút đau nhói nhưng đáy lòng lại thanh thản hơn rất nhiều.
Thời điểm trước khi về nhà , anh đã cho người điều tra tung tích của Giang Húc Đông. Bị thương nặng như vậy , muốn chạy đi là chuyện không thể nào , chỉ có điều muốn tìm được nơi anh ta ẩn thân còn cần thêm chút thời gian.
Bây giờ anh đã không còn nóng nảy như xưa , nếu trò chơi đã bắt đầu , vậy anh cũng không hô ngừng lại nữa , đừng ai nghĩ có thể rời khỏi ván cờ này!
Một đêm này Tư Mộ Hàn tương đối thoải mái nhưng người nào đó thì có thể nói là ngang với thê thảm.
Tuy miệng vết thương vẫn chưa xử lý xong nhưng bác sĩ đã bị dọa sợ chạy mất , căn bản ngay cả thuốc cũng không để lại , thuốc giảm đau do vệ sĩ chạy tới mấy cửa hàng thuốc gần đây mua nên hiệu quả không tốt lắm , một đêm này Giang Húc Đông đã đau đến mức tỉnh lại bốn năm lần , có thể nói là tương đối thê thảm.