Thấy vậy, Tiêu Văn đầy tức giận: “Cố Mãn Mãn! Cô có ý gì?”
Dứt lời, cô ta bước về phía Cố Mãn Mãn, như lúc nào cũng có thể tát cho Cố Mãn Mãn một bạt tai.
“Phủi bụi áo mà cũng ảnh hưởng tới cô sao? Cô bị bệnh thần kinh à?” Cố Mãn Mãn trừng mắt nhìn Tiêu Văn.
“Có camera.” Thẩm Lệ dựa vào thang máy, trầm mặc phát ra ba chữ này.
Khi nghe đến đây, Tiêu Văn dừng mọi hành động lại ngay lập tức.
Tiêu Văn và Cố Mãn Mãn đứng cạnh nhau ở phía trước, Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân đứng ở phía sau.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nói: “Ngày mai tôi phải quay về thành phố Hà Dương, em ở trong đoàn phim chú ý một chút, đừng gây chuyện,”
Cô gây chuyện?
“Haaaa.” Thẩm Lệ cười lạnh, thâm chí còn lười trả lời lại.
Tiêu Văn thấy Thẩm Lệ cười khẩy, lập tức quay đầu lại nói: “Thẩm Lệ, dù sao đi nữa thì Tri Dân cũng là ông chủ của cô, cô có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh ấy sao?”
Vừa rồi cô ta mới bị Cố Mãn Mãn chặn họng, lúc này vô cùng khó chịu, muốn dùng Thẩm Lệ trút giận, giọng điệu vô cùng khó nghe.
“Ông chủ?” Thẩm Lệ không những không hối lỗi, mà còn hất cằm: “Nhưng rất nhanh thôi sẽ không còn nữa rồi.”
Hợp đồng của cô rất nhanh thôi sẽ chấm dứt, có khả năng là khi bộ phim 《Mât thành》kết thúc.
Tiêu Văn không những không khách khí, mà còn chỉ tay về phía cô, nói: “Làm người đừng quá kiêu ngạo, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị ngã gãy cổ.”
Thẩm Lệ mím môi: “Câu này thích hợp với cô hơn tôi.”
Tiêu Văn cũng không chút khách khí, vòng tay trước bụng: “Nhưng cô cũng không thể không nhìn rõ vấn đề như thế, xuất thân của mỗi người đều không giống nhau.”
Cô đang mang trong người đứa con của Cố Tri Dân, tương lai cô sẽ là mợ Cố.
Dựa vào Cố Tri Dân, trong thành phố Hà Dương này, cô muốn đi đâu mà không được.
Nhưng Thẩm Lệ cô đang nghĩ gì?
Gia đình khá giả, còn là bạn của Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng thế này là thế nào?
Ngoại trừ việc Thẩm Lệ là chị em tốt của Nguyễn Tri Hạ là bà Tư ra, nếu không, Thẩm Lệ có chỗ nào xứng?
Sắc mặt Thẩm Lệ trầm xuống, Tiêu Văn nghĩ rằng cô ấy đang đau khổ, cười đắc thắng.
Lúc này, thang máy đã lên tới tầng.
Khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Lệ lên tiếng: “Nếu đã mang thai, tôi có thể ở nhà nuôi con một cách bình an, sẽ chín chắn hơn, sẽ có dáng vẻ của một người mẹ và có trách nhiệm với con tôi hơn.”
Giọng điệu Thẩm Lệ vô cùng nặng nề, như một lời cảnh báo.