Ông ta không thể để sự nghiệp mà gia tộc Otto đã tích lũy suốt trăm năm bị lãng phí trên tay mình, cho nên mặc kệ chuyện gì xảy ra, Yaren không thích hợp với vị trí gia chủ gia tộc Otto.
“Năm đó cha đúng là quá độc ác, cứ như vậy đuổi con ra ngoài, năm đó con không thể ăn no, quần áo không đủ che thân thì từ đầu đến cuối bpps đều không để ý đến chuyện dạy con phải làm thế nào, bây giờ con thành đạt, vinh quang vê quê cũ thì bố lại nghĩ đến chuyện cai quản con, có phải bố quá coi trọng bản thân mình không!”
Có lẽ những lời vừa rồi đã kích thích anh ta cho nên sắc mặt của Yaren trở nên vô cùng tối tăm, hai tay anh ta phải gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế sô pha mới miễn cưỡng khống chế cảm xúc của anh ta nhưng giọng nói vẫn tràn đầy tức giận.
“Không muốn trải nghiệm thêm một lần nữa thì bây giờ lập tức lập tức rời khỏi nhà cũ cho bố, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì bố đều là bố của con, cho dù con nghĩ thế nào thì bố đã không còn nợ gì con nữa!” Lân này Công tước Otto hoàn toàn xé rách da mặt, đôi mắt hằn đầy tia máu, vẻ mặt của ông ta hung ác dữ tợn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên đạp gãy đầu gối người khác vậy.
“Bố à! Bố cần gì phải tức giận như vậy chứ? Giận dữ có hại cho sức khỏe đấy, cho nên dù thế nào đi nữa bố cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu không ngày nào đó không cần cẩn thận chết đi thì coi như Nguyễn Kiến Định không còn ai che chở đấy!” Yaren cười híp mắt nói, thậm chí còn đi tới ngồi trên ghế sa lon.
Không hề giống như muốn rời đi mà ngược lại như muốn thường trú ở nơi này luôn, điều này làm lửa giận trong lòng Công tước Otto lập tức dâng cao.
Mắng cũng mắng không đi, đuổi cũng đuổi không đi, cuối cùng Công tước Otto chỉ có thể ngồi đó với vẻ mặt không cảm xúc, cố gắng tỏ vẻ khinh thường Yaren đang ngồi cách đó không xa mới miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng rồi từ từ bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.
Chờ phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh lại thì Yaren mới nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ đi tới trước giá sách, đôi mắt tối đen mới bắt đầu nhìn đống sách trên giá, vừa nhìn vừa gõ ngón tay theo tiết tấu, rõ ràng là anh ta đang suy nghĩ chuyện gì khác.
Mặc dù Công tước Otto vẫn luôn tự nhủ với mình là không cần quan tâm đến anh ta nhưng một con người to đùng đang ngồi trên ghế sô pha như một bóng đèn đang phát sáng thế kia, hơn nữa rất có thể là trong đầu anh ta còn đang suy nghĩ phải làm sao để đối phó với ông ta thì làm sao ông ta có thể không hề có một chút đề phòng chứ!
Đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào văn kiện nhưng khóe mắt vẫn thường xuyên liếc nhìn Yaren.
Thấy anh ta đột nhiên đứng lên, trong lòng ông ta âm thầm nhảy dựng lên, cho đến khi anh ta đứng im trước giá sách một lúc lâu mà không có hành động gì kế tiếp thì trái tim ông ta mới chậm rãi thả lỏng, nhưng ngay sau đó thì chân mày ông ta lại nhíu chặt, một cái giá sách rách rưới thì có gì để nhìn chứ?
Nếu như anh ta cầm một quyển sách đứng đó thì Công tước Otto cũng không đến nổi như vậy, nhưng anh ta chẳng cầm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào giá sách trước mặt thì dù ai cũng sẽ cảm thấy có vấn đề gì đó ở đây.
Nhưng mà Công tước Otto không có ý định nói chuyện với anh ta mà chỉ mím môi và tập trung càng nhiều tinh thần quan sát anh ta.
Từ khi Yaren bị ông ngoại kêu đi, Nguyễn Kiến Định vẫn giữ tư thế đứng thẳng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, chân mày vẫn luôn nhíu lại, toàn thân đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo khiếp người.
Trước kia Yaren không xuất hiện, anh ta gần như chỉ tập trung chú ý vào Abel, muốn tìm được một ít chứng chứng từ Abel để trả thù cho người thân của mình. Nhưng từ khi Yaren xuất hiện, đột nhiên anh ta phát hiện rằng có lẽ người cậu mà từ trước đến giờ anh ta chưa từng hiểu biết mới có khả năng là người đã giết hại cha mẹ của mình nhất, mới là kẻ vẫn luôn đứng sau màn điều khiển mọi chuyện.
Bây giờ anh ta không trêu chọc nổi người như vậy, không cẩn thận một chút thì rất có thể muôn đời muôn kiếp không thể xoay người được.
Nhưng ngồi chờ chết cũng không phải là tính cách của anh ta, không còn cách nào ra tay trực tiếp thì chỉ có thể nghĩ cách ra tay từ bên cạnh.