Tư Mộ Hàn biết rõ Vũ Nguyên Hải sẽ không hại bọn họ nên trong lòng anh thoải mái hơn nhiều , nhưng anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời anh ta nói , lúc này anh không ngủ được , định đến phòng sách , tính giờ một chút thì thấy bên Châu Âu vẫn còn sớm cho nên anh gọi điện thoại cho Nguyễn Kiến Định.
“Sao lại gọi cho tôi vào giờ này , cậu không nghỉ ngơi à.” Nguyễn Kiến Định liên tục tăng ca , lại thêm vết thương của Công tước Otto mãi vẫn không lành lại , áp lực lớn đến mức sắp đè chết anh ấy rồi , anh làm việc suốt cả đêm đến tận bây giờ , giọng nói khàn đến kỳ cục.
“Vũ Nguyên Hải ở chỗ tôi này , có lẽ anh ta có xung đột với Giang Húc Đông rồi , đợi anh ta nói hết tất cả mọi chuyện ra rồi tôi sẽ báo cho anh hay , chỉ là tôi không xác định được rốt cuộc anh ta nói thật sự hay là giả , chắc cần anh cả xem giúp một chút.”
Tư Mộ Hàn chỉ cười cười , không trả lời vấn đề của anh ấy mà ngược lại là chuyển hướng chủ đề , kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cho anh ấy nghe.
“Tôi sẽ sai người điều tra ngọn nguồn sự việc , cậu hãy bảo vệ Vũ Nguyên Hải thật kĩ , chắc có lẽ Giang Húc Đông không từ bỏ ý định đâu!”
Có lẽ là do người đàn ông đó đã giết chết cha anh ta , anh ấy không tin Vũ Nguyên Hải chạy trốn mà Giang Húc Đông lại không nóng nảy chút nào.
“Tôi sẽ cẩn thận , tạm thời vẫn chưa tìm ra trưởng phòng tài vụ , tôi nghi ngờ là có liên quan đến Giang Húc Đông hoặc là đám người kia , bây giờ cũng không có tin tức gì của Dương Minh Hạo của , tình huống này rất bất lợi với chúng ta , hay là anh cả đưa ông ngoại về trước đi.”
Tuy nói chỗ đó là địa bàn của gia tộc Otto nhưng tai vách mạch dừng , ai mà biết được bên trong một gia tộc lớn như vậy rốt cuộc lục đục đến mức nào , lỡ như chuyện gì đó bị đồn ra ngoài thì không ai có thể gánh chịu được hậu quả.
Bây giờ bọn họ đang đứng ở sát bờ vực rồi , không cẩn thận một chút thôi là có thể bước nhầm một bước khiến tất cả mọi người đều sẽ rơi xuống vực sâu không đáy , anh không muốn phải nhìn thấy cũng đó , cũng cố gắng không để chuyện như thế xảy ra!
“Để tôi suy nghĩ chút đi , chuyện bên này có hơi rắc rối , tạm thời tôi vẫn chưa điều tra rõ ràng , cậu phải bảo vệ tốt Tri Hạ , đừng để con bé bị thương đấy.” Ai cũng không biết nếu đám người khi không đạt được mục đích thì sẽ làm ra chuyện gì.
Anh ấy không dám đánh cược , cũng không đánh nổi , chỉ có thể từng chút tan ra , tìm cơ hội trong cuộc sống khắc nghiệt này.
“Vâng , anh cẩn thận đấy , bên nước Mỹ tôi sẽ giải quyết.” Mở miệng đồng ý , Tư Mộ Hàn mím môi nhìn về phía xa , tòa thành lớn như vậy thật sự quá bắt mắt , nếu lần trước Giang Húc Đông có thể vào trong thì lần này cũng không thể bảo đảm là anh ta vào không thể vào được , đây là lúc cần thiết để đổi sang một nơi an toàn hơn chút , hơn nữa phải hành động nhanh chóng , nhân lúc anh ta vẫn chưa chuẩn bị.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa , Tư Mộ Hàn mới híp mắt trở lại phòng ngủ , nằm xuống nghỉ ngơi , mấy ngày liên tục tăng ca và phải chịu nhiều áp lực đã sớm khiến anh một mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần , khó có được một ngày được thấy tia nắng bình minh như hôm nay , anh ngủ một giấc ngon lành.
Khi trời sáng hẳn , Nguyễn Tri Hạ vặn eo bẻ cổ đứng lên , cô theo thói quen híp mắt muốn xuống giường , ai ngờ cô chưa vươn tay đã sờ đến thân thể nóng ấm của Tư Mộ Hàn , cô theo phản xạ mở hai mắt ra , bất ngờ nhìn anh.
Bình thường vào giờ này có lẽ anh đã dậy rồi , ai biết được tới bây giờ anh vẫn còn đang ngủ!
Cô ngạc nhiên nằm lì trên giường , nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh , Nguyễn Tri Hạ cười tủm tỉm chạm vào lông mi anh.
Chơi được một lát , cô bạo gan hơn , thở phào một hơi , cô vươn hai ngón tay ra véo khuôn mặt anh , mặc dù không được như mặt cô nhưng đúng là vừa mềm vừa trơn , bảo sao anh lại thích véo mặt như thế.
Cô tự chơi vui vẻ tới nỗi híp mắt lại , sau khi bóp hết mặt , dường như chưa đã thèm , cô vươn bàn tay nhỏ bé như tên trộm ra vói vào trong chăn , nhẹ nhàng chọc vào bên hông anh , vừa chạm vào là cô rút tay về ngay , chọc mấy lần mà anh vẫn không nhúc nhích gì cả , cô mới yên tâm đưa hai cánh tay vào trong , véo bên này , chọc bên kia giống như đứa bé tìm được đồ chơi vậy , vui vẻ vô cùng.
Tư Mộ Hàn với gương mặt không cảm xúc nằm ở trên giường giả bộ ngủ , anh đã tỉnh ngay từ đầu rồi , anh chỉ muốn xem xem rốt cuộc cô gái nhỏ này sẽ làm gì , không ngờ cuối cùng lại biến thành thế này , trên lưng bị chọc mấy cái , Tư Mộ Hàn cảm thấy như có mấy nghìn con kiến đang bò trên người vậy , cuối cùng anh không chịu đựng được nữa , vươn hai tay mạnh mẽ kéo cô vào chăn thì thấy một đôi mắt vui vẻ đang mở to.