Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 994:





Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, chỉ nhíu mày nói: “Cũng như nhau thôi.”





Nguyễn Hương Thảo cười giễu cợt, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu mềm mại đến có chút quỷ dị: “Tôi nghe nói, Tư Mộ Hàn cũng tới đây?”





Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô ta: “Cô muốn làm gì?”





“Tôi có thể làm gì chứ?”





Dường như Nguyễn Hương Thảo rất hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng của Nguyễn Tri Hạ, cô ta gác hai chân lên, vẻ mặt u ám: “Đương nhiên tôi biết rất rõ, Tư Mộ Hàn là người như thế nào, chắc chắn tôi không thể làm gì anh ta được, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, quan tâm đến bây giờ mối quan hệ giữa hai người như thế nào.”





Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, bây giờ mỗi một câu nói của Nguyễn Tri Hạ đều làm cho người khác cảm thấy rất chán ghét.





Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Quan hệ giữa tôi và Tư Mộ Hàn thì có liên quan gì đến cô.”





“Tôi chỉ muốn biết bây giờ hai người có sống hạnh phúc hay không thôi, nếu như hai người sống không Nguyễnnh phúc, tôi sẽ rất vui, còn nếu hai người sống hạnh phúc, vậy thì tôi sẽ rất khó chịu.”





Nguyễn Hương Thảo hờ hững nói, giơ móng tay vừa mới mài duỗi của mình: “Chỉ có điều, lần trước nhìn thấy cô đi cùng người họ Lưu kia, vậy thì nói rõ, Tư Mộ Hàn đã không cần cô nữa rồi, cô đã trở thành người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, quả thật làm cho người khác phải đồng tình mà.”





Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã đang tới gần.





Ngay sau đó, có người gọi tên cô.





“Nguyễn Tri Hạ.”





Giọng nói trầm thấp quen thuộc.





Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang sải bước đi về phía cô.





Nhóm người lúc trước đi theo anh không biết đã đi đâu rồi, chỉ có một mình anh đi tới đây, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt người Nguyễn Tri Hạ.





Trong đôi mắt đen như mực của anh còn ẩn chứa một cảm xúc khác.





Chỉ có điều, ánh mắt đó quá sâu, rất khó để phân biệt được.





Chân của anh rất dài, rất nhanh đã đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.





Đầu tiên anh quan sát Nguyễn Tri Hạ một lát, sau đó lập tức di chuyển ánh mắt nhìn Nguyễn Hương Thảo.





Nguyễn Tri Hạ cũng theo tầm mắt của anh, nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo.





Cô nhìn thấy rất rõ, lúc Nguyễn Hương Thảo đối diện với ánh mắt của Tư Mộ Hàn đã rùng mình lên.





Nguyễn Tri Hạ híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhớ lại, ba năm trước, Nguyễn Hương Thảo muốn lái xe tông chết cô.





Nguyễn Hương Thảo muốn lái xe tông chết cô nhưng không thành công, Tư Mộ Hàn rất tức giận, sai người dẫn Nguyễn Hương Thảo đi, dùng cách thức rất tàn nhẫn để tra tấn Nguyễn Hương Thảo.





Anh không trực tiếp lấy mạng Nguyễn Hương Thảo, mà hành hạ cô ta sống không bằng chết.





Bây giờ Nguyễn Tri Hạ nhớ lại cảnh tượng lúc đó vẫn còn có chút buồn nôn, huống hồ Nguyễn Hương Thảo lại là người trong cuộc.





Nhìn phản ứng lúc này của Nguyễn Hương Thảo, có thể nhìn ra cô đang rất sợ Tư Mộ Hàn.





Nói chính xác hơn một chút chính là hoảng hốt.





Nguyễn Hương Thảo nắm chặt ví cầm tay của mình, ngón tay hơi trắng bệch.





Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng hốt xen lẫn một chút sợ hãi.





Vì vậy, khi cô ta nhìn Tư Mộ Hàn mấy giây thì vội vàng quay sang chỗ khác, chân cô ta hơi nhúc nhích, giống như muốn đứng dậy rời đi, thế nhưng không biết tại sao cô ta lại không cử động.





Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi về phía Tư Mộ Hàn, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”





Tư Mộ Hàn chỉ nói hai chữ với ý tứ sâu xa: “Tiện đường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK