Sau khi biết được chuyện này, công tước Otto có dự cảm không hay, Abel không phải là loại người nói lời giữ lời, phát ngôn bừa bãi là sở trường của ông ta, trao đổi con tin là mối họa ngầm rất lớn, không chuẩn bị phương án hai, ông ta không yên tâm nổi.
“Con sẽ đi luôn bây giờ, ông ngoại, ông ở bệnh viện chờ tin của con!” Nghe thế, Nguyễn Tri Hạ không quan tâm tới mình đang khóc.
nữa, cô khit mũi ngẩng đầu lên, gánh chuyện này lên vai mình, chỉ cần có thể cứu được người thì cô không sợ gì nữa.
“Để Hướng Minh đi cùng cháu đi, tuy nó nhỏ nhưng rất thông minh, còn hữu dụng hơn cả cháu, sau khi đến nơi thì nhớ nghe lời nó.”
Xoa đầu đứa trẻ, Công tước Otto nghiêm túc nhìn những vệ sĩ đứng ở góc nghiêm giọng nói.
“Bắt đầu từ giờ, các anh phải nghe lời hai mẹ con cô ấy không được cãi lại, nếu xuất hiện tình thế bất ngờ, mặc kệ tất cả phải bảo vệ hai người họ.”
Nói ngắn gọn, công tước Otto im lặng, phất tay ra hiệu cho bọn họ có thể bắt đầu xuất phát.
Bên kia Tư Mộ Hàn lái xe từ sân bay đến như một cơn gió, lúc đầu vì lý do cần an toàn nên anh đã đưa người ẩn vào thành phố khác, nhưng bây giờ quan sát lại thấy bảo vệ có giới hạn, nếu không thì người này sẽ đưa đi vào sáng sớm ngày mai như lần trước.
Bây giờ là bảy giờ mười phút, anh thuận lợi đi tới địa điểm, ba người gặp nhau, Nguyễn Kiến Định mang theo một nhóm người ẩn phục ở xung quanh, bây giờ Vũ Nguyên Hải đã vẽ xong tấm bản đồ chỉ tiết, những người ở xung quanh nhà cũng được đánh dấu rõ ràng, đặc biệt là ở trên rừng.
Khám xét rất kỹ lưỡng, ngay cả nóc ngôi nhà gỗ trong rừng cũng được vẽ kí hiệu chỉ tiết.
Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn cùng quan sát tấm bản đồ này, sau đó sắp xếp người, thời gian trôi qua thêm mười phút nữa.
Vũ Nguyên Hải đứng ở một góc không có chút cảm giác tồn tại nào với mọi người nhưng không có nghĩa là anh ta không để ý, anh ta vẫn luôn cau mày, trước mắt thấy đám người chuẩn bị xuất phát, anh ta mới bước lên nói: “Chờ một chút đã, chuyện này tôi vẫn cảm thấy có.
chút vấn đề, chờ tôi nói xong rồi hãng đi.”
Còn một chút thời gian nữa là đến bảy giờ hai mươi phút, Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn liếc nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì, hai người lại đi tới bàn.
“Lúc tôi kiểm tra cánh rừng, phát hiện thấy căn nhà gỗ này:’ Vũ Nguyên Hải mở tấm bản đồ ra, chỉ nóc căn nhà gỗ trong khu rừng, bỗng nhiên giọng nói lạnh băng: “Tôi đi qua chỗ này tổng cộng là ba lần, nhưng mỗi lần đi qua thấy cửa phòng không giống nhau, tôi nghi ngờ Abel đã sắp xếp người đi vào, nhưng rốt cuộc bên trong có cái gì, có những ai thì tôi không biết, cũng không dám tùy tiện đi vào, tránh việc bứt dây động rừng.”
Thế này thì đúng là có gì đó không ổn thật, ở đây bọn họ chỉ bố trí phòng thủ, mai phục, bên kia Abel đã sai người đi vào căn nhà gỗ đó ba lần, rõ ràng là có vấn đề, còn nữa, càng nghĩ càng thấy không ổn, bây giờ đi dò xét lại chắc chắn không đủ thời gian.
Nhưng mặc kệ thì không phải cách làm của hai người bọn họ, hai người ngầm trao đổi qua ánh mắt, Tư Mộ Hàn mở miệng nói: “Vũ Nguyên Hải, anh mang theo vài người đi quan sát xem có chuyện gì xảy ra, nếu có mai phục thì phải khẩn cấp chạy về thông báo, hành động phải nhanh”
Ba người bàn bạc thời gian đã qua hơn mười phút rồi, bây giờ đã là bảy giờ ba mươi, đưa người đi cần khoảng mười phút.
Vũ Nguyên Hải không có ý kiến, anh ta gật đầu, cứ đưa năm người kia đi trước, thừa thời cơ trời vẫn còn tối lặng lế đi vào rừng, cũng may.
là buổi chiều đi vòng vo mấy vòng trong rừng, tuy khu rừng này khá lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được lối đi.
Chờ Vũ Nguyên Hải lên đường, Nguyễn Kiến Định lấy ra một chồng thư: dày cộp, Tư Mộ Hàn đuổi theo một người đàn ông có dáng người hơi béo.