Vừa băng bó xong vết thương của anh thì Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ trắng bệch như tuyết, lúc nói chuyện âm thanh rất nhỏ, phải ghé sát mới có thể nghe thấy.
Tư Mộ Hàn cầm tay cô, cẩn thận ghé tai bên môi cô để nghe.
“Anh không sao chứ?”
Tư Mộ Hàn cầm tay cô nắm thật chặt, giọng nói hơi gượng gạo: “Không có việc gì.”
Nghe vậy Nguyễn Tri Hạ cong môi mỉm cười, ngày bình thường đôi mắt to tròn trong veo xinh đẹp, cũng vì quá mức suy yếu mà không có bất kỳ thần thái gì, cả người nhìn như búp bê yếu ớt, chạm một cái sẽ đổ xuống.
Cổ họng Tư Mộ Hàn như nghẹn lại, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Nguyễn Tri Hạ, sau này nếu em còn dám làm việc tổn thương bản thân, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn chỉ nói vậy thôi chứ thật ra sẽ không làm như vậy.
Bởi vì, Tư Mộ Hàn chưa từng thực hiện những lời độc ác nói với cô.
Lúc giận dữ như vậy, anh hung ác giống như sư tử, nhưng lại chưa bao giờ chìa móng vuốt về phía cô.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Tư Mộ Hàn lạnh giọng nói: “Không cho phép.”
Ý cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ không giảm, hơi dùng sức nói: “Đừng hung ác như thế, em chỉ… muốn bảo vệ anh.”
Mặc dù cô không thông minh bằng Tư Mộ Hàn, cũng không có tiền có quyền bằng anh, trước mặt anh cô rất yếu đuối, nhưng cô vẫn muốn thay anh làm chút việc bản thân có thể làm được.
Tư Mộ Hàn yêu cô theo một cách riêng, mà cô cũng có kiên trì của bản thân.
Tư Mộ Hàn không nói gì một lúc lâu, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Một lát sau, anh mới nói: “Em bảo vệ tốt bản thân chính là bảo vệ lớn nhất với anh, lời anh từng nói, em không thể coi như gió thoảng bên tai.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới lời Tư Mộ Hàn đã từng nói.
“Chỉ cần em không có việc gì, thì anh sẽ không sao, một khi em xảy ra chuyện, đó chính là muốn tính mạng của anh”
Nhưng mà, cô không thể trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn vì mình mà bị Trần Tuấn Tú uy hiếp như thế.
Cô không làm được bất cứ lúc nào chỉ lo bảo toàn chính mình.
Huống hồ, tất cả những người đã từng được Tư Mộ Hàn quan tâm đều làm việc có lỗi với anh, nhớ tới cô đã cảm thấy đau lòng, lập tức muốn tốt với anh một chút nữa.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, cô lại hỏi: “Trần Tuấn Tú đâu?”
Cố Tri Dân từ bên ngoài đi vào, thay Tư Mộ Hàn trả lời: “Chạy rồi.”
Lúc ấy tình hình hơi hỗn loạn, Tư Mộ Hàn chỉ mải đi xem thương thế của Nguyễn Tri Hạ, căn bản không có sức quản Trần Tuấn Tú.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đều quay đầu nhìn Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân ngồi xuống bên kia giường bệnh, nói: “Lúc ấy tình hình hỗn loạn, Thời Dũng đi theo Mộ Hàn đưa em đến bệnh viện, anh dẫn người đuổi theo Trần Tuấn Tú, nhưng không đuổi kịp.”
Nghe vậy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi.
Cô chống người muốn ngồi dậy, Tư Mộ Hàn đưa tay đỡ cô.
Sau khi thuốc tê hết hiệu quả, vết thương khá đau đớn.
Động tác Tư Mộ Hàn đỡ cô vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn chạm vào vết thương của Nguyễn Tri Hạ, khiến cô rất đau, trên trán cô mồ hôi rịn ra, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.
Cô không thể tỏ ra đau đớn, như vậy Tư Mộ Hàn còn khó chịu hơn cô.
Nhưng Tư Mộ Hàn trước mặt Nguyễn Tri Hạ là người chu đáo cỡ nào.