Trần Mộc Châu ngồi một lúc lâu, mãi cho đến khi bắt đầu hắt hơi thì cô ta mới cau mày kéo quần áo sát lại rồi đi lên trên lầu.
Bên kia, Tư Mộ Hàn đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh như chớp, Nguyễn Tri Hạ choáng váng ngồi trên giường, trong tay là chiếc điện thoại vừa được anh đưa cho, hiếm khi cô thấy anh chủ động đưa điện thoại cho cô chơi thế này.
Cô nghi ngờ liếc mắt nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, bởi vì cơ thể bị trói một thời gian dài nên bây giờ cảm thấy đau rát nhức mỏi, ngồi thì rất khó chịu nên dứt khoát nằm xuống, quay lưng về phía Tư Mộ Hàn rồi vui vẻ chơi điện thoại.
Một tiếng “kẽo kẹt” nho nhỏ vang lên, Nguyễn Tri Hạ đang vui vẻ chơi điện thoại hoàn toàn không biết hiện cửa phòng đã bị mở ra, còn cười đến mức cơ thể nhỏ bé cũng run run lên. Tư Mộ Hàn thấy vậy cũng cười theo, sau đó anh mím môi nhìn cô một cái rồi đứng lên.
“Cậu cảm thấy hôm nay Vũ Tuyết Phương chơi trò gì?”
Nguyễn Kiến Định đóng cửa sổ lại, bày ra một tư thế thoải mái trên ghế sô pha, hai tay để sau đầu còn chân thì vắt chéo, ánh mắt sắc bén nhìn vào không trung.
“Khổ nhục kế chăng?”
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nghỉ ngờ nhìn về phía Nguyễn Kiến Định, hình như sau đó lại cảm thấy không đúng lắm nên lắc đầu nói tiếp: “Một khi nhảy xuống từ chỗ đó thì chính là bước một chân vào quan tài, chắc chắn Vũ Tuyết Phương sẽ không tội gì mà dấn thân vào nguy hiểm, trừ khi.. “ Lông mày của Tư Mộ Hàn nhăn lại rồi ngước mắt lên nhìn Nguyễn Kiến Định, trong ánh mắt anh lúc này là sự lạnh lẽo có thể khiến người khác bị đóng băng.
“Trừ khi bệnh của bà ta cũng đã đến giai đoạn cuối, không có thuốc chữa nữa rồi” Nguyễn Kiến Định xì cười một tiếng rồi nhẹ giọng tiếp lời của Tư Mộ Hàn: “Bà ta tưởng rằng chỉ dựa vào cái cơ thể tàn tạ kia mà tôi sẽ bỏ qua cho Trần Mộc Châu sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Nếu Nguyễn Kiến Định cứ như thế bỏ qua cho người đã nhiều lần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bản thân mình như vậy, thì sau này chắc chắn anh ấy sẽ phải hối hận.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Kiến Định còn đang ngẩn người, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười xấu xa, anh đi tới sô pha rồi ngồi xuống, nói: “Giá cổ phiếc của nhà họ Trần không được vững cho lắm, anh có muốn hợp tác thương vụ nho nhỏ này không?”
Nguyễn Kiến Định nghiên đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi hừ lạnh nói: “Không hợp tác thì tôi có thể nuốt trọn một nửa, hợp tác rồi là chỉ còn một phần ba, Chủ tịch Tư nói xem tôi nên chọn cái nào đây?”
Lắng lặng đợi Nguyễn Kiến Định nói xong, Tư Mộ Hàn vẫn bình tĩnh đặt hai tay trên bụng, chân vắt chéo, giọng điệu hờ hững: “Chẳng lẽ sau khi hợp tác với Tập đoàn Sunrise xong mà sau này không có lười hay sao? Một phần ba của Tổng giám đốc Nguyễn lúc này có đáng là bao, Tập đoàn Sunrise phủ sóng Hải Phòng lâu như vậy, chỉ tùy ý làm một dự án cũng…“
“Em gái Tri Hạ của anh! Huhu…
Đến cùng em bị sao thế này? Anh mới ăn ngon ngủ yên mấy ngày mà em lại vào viện lần hai rồi. Hai tên ngốc Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định chăm sóc em kiểu gì thế này? Em gái Tri Hạ của anh, tại sao số em lại khổ như vậy, Tri Hạ của.. “
“Lê Quốc Nam, anh khóc đám ma cái gì, không cần vừa xuất hiện đã gợi đòn như thế chứ!” Mới nói được nửa câu, đột nhiên có người xông vào, lại còn nằm nhoài trên người Nguyễn Tri Hạ khóc huhu, ai mà không sợ cho được.
Lê Quốc Nam bị cưỡng chế kéo đến ngồi xổm xuống bên tường, còn bị Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn vây ở giữa: “Lúc này trở về làm gì? Đáng nhẽ bây giờ anh vẫn còn đang làm việc chứ?”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn tràn đầy tức giận, anh không khách khí mà vỗ lên đỉnh đầu Lê Quốc Nam một cái.
“Anh Nam, anh đã về rồi, em và Hướng Minh đều rất nhớ anh” Nguyễn Tri Hạ cuộn chăn bông lên, dựa vào vách tường, đôi mắt của cô híp lại, sau khi ăn uống no say thì tâm trạng trở nên rất tốt.
“Lần này chỉ là một cuộc gặp mặt trao đổi về y học đơn giản nên mới có thể về sớm. Anh nghe nói hình như nhà họ Trần sa sút rồi?”