Cố Tri Dân không phải là người ngoài, anh ta rất thân thiết với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn không vòng vo, nói thẳng chuyện quan trọng nhất cho anh ta biết: “Trần Tuấn Tú là anh em cùng cha khác mẹ với tôi.”
“Ồ?” Phản ứng của Cố Tri Dân rất kích động: “Chuyện gì thế này? Cậu đang đùa tôi à? Trần Tuấn Tú không phải là con trai của cô cậu sao? Anh ta là anh em cùng cha khác mẹ với cậu, vậy Tiểu Thành thì sao?”
Không thể không nói, trí tưởng tượng của Cố Tri Dân hết sức phong phú.
Tư Mộ Hàn không để ý đến vấn đề này của anh ta, trầm thấp nói: “Làm phiền cậu rồi.”
“Được rồi, cậu không cần khách sáo như thế, tôi sợ lắm, hơn nữa, cho dù cậu không nói, chỉ dựa vào quan hệ của Tri Hạ với Thẩm Lệ nhà tôi, tôi dĩ nhiên phải quan tâm cô ấy…”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, ánh mắt anh rơi xuống báo cáo xét nghiệm DNA được đặt trên bàn trà, ánh mắt anh rất bình tĩnh, sau đó Tư Mộ Hàn đặt di động sang một bên, đứng dậy đi vào trong nhà bếp.
Trong nhà bếp, Nguyễn Tri Hạ đang thái ớt xanh.
Tư Mộ Hàn thích ăn cay, số lần Nguyễn Tri Hạ nấu cơm cho anh ăn không nhiều, thật vất vả mới có cơ hội nấu cơm cho anh, cô vẫn nên nấu theo khẩu vị của anh.
Bước chân của Tư Mộ Hàn rất nhẹ, anh đứng tựa ở cạnh cửa nhìn cô một lúc, thấy Nguyễn Tri Hạ đã thái xong ớt, anh đi đến cầm một cái đĩa, đưa cho cô.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn xoay người để lấy đĩa liền phát hiện ra, có một chiếc đĩa được đưa đến bên cạnh cô.
Cô cầm đĩa, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Sao anh lại đi vào đây?”
Hà Dương…” Thật ra lúc ở phòng khách, cô đã muốn nói đến chuyện này.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng nói trầm thấp nặng nề, lộ ra mấy phần bất mãn: “Em xem thường anh, hay là xem thường Thời Dũng.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn tiếp tục đề tài này với người đàn ông vừa kiêu ngạo, vừa tự tin.
Thời Dũng đặt vé máy bay vào lúc sáu giờ tối cho Tư Mộ Hàn.
Bốn giờ chiều, Tư Mộ Hàn đi đến sân bay.
Vì tránh cho nhiều người nghi ngờ, Nguyễn Tri Hạ không đi tiễn anh.
Sau khi Tư Mộ Hàn đi, cuộc sống của Nguyễn Tri Hạ lại trở về một đường thẳng qua hai điểm đoàn làm phim và nhà.
Có thời gian cô sẽ đến đoàn làm phim, thời gian còn lại cô sẽ tiếp tục nghiên cứu kịch bản mới.
…
Tư Mộ Hàn đến nước M vào sáng ngày hôm sau.
Lúc Tư Mộ Hàn mang theo hành lý, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đến nhà Tư Liên, Tư Liên đang ở trong vườn xem thợ sửa chữa.
Tư Mộ Hàn mang theo hành lý vào, sắc mặt không đổi, gọi một tiếng: “Cô.”
Tư Liên nghe thấy tiếng, bà ấy quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, bà ấy sửng sốt khoảng nửa phút mới có phản ứng: “Mộ Hàn? Sao cháu lại đột nhiên đến đây thế?”
Tuy bà ấy đã cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn dựa vào nét mặt của bà ấy nhìn ra được một chút hoảng hốt.