Không biết ai lại nói một câu: “Chân đã như thế tính khí còn kém, nói không chừng cô ta đang nổi nóng, chúng ta đợi lát nữa rồi hãy đi vào”.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ cao hơn thợ trang điểm một chút, nhưng cô cong eo, cúi thấp đầu nên không dễ nhìn ra.
Cô vịn vào tường dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, đi vào lối an toàn của cầu thang.
Cô không chắc chắn khi nào thì Tạ Ngọc Nam có thể phát hiện ra cô đã chạy trốn, nên cũng không dám đi thang máy, chỉ dám đi cầu thang bộ.
Theo cầu thang bộ đi lên trên, Nguyễn Tri Hạ chợt nhận ra nơi mình đang ở lại là Kim Hải.
Kim Hải là một hội sở hàng đầu của thành phố Hà Dương, mặc dù đến bây giờ không ai biết Tư Mộ Hàn là ông chủ lớn phía sau, nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Tạ Ngọc Nam chắc chắn biết.
Tạ Ngọc Nam đang cố ý khiêu khích Tư Mộ Hàn?
Sự can đảm của Tạ Ngọc Nam thật sự rất lớn.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ dần ổn định lại.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Bây giờ là buổi tối, cô nhớ Cố Tri Dân gần như tối nào cũng đến Kim Hải.
Chỉ có thể tìm được Cố Tri Dân cô mới an toàn.
Tầng phía trên toàn bộ là phòng khách, hành lang rất yên tĩnh, đèn cũng không sáng, Nguyễn Tri Hạ đi được một đoạn, nhưng lại không nhìn thấy nhân viên phục vụ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chân của mình ngày càng không có lực, nếu như không gặp được Cố Tri Dân, cô sẽ sớm không thể di chuyển được.
Điều đó có nghĩa cô sẽ bị Tạ Ngọc Nam bắt lại.
Nguyễn Tri Hạ đi dọc hành lang, khi sắp đi đến đầu, liền nghe thấy âm thanh thang máy đến.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ trùng xuống, trong tiềm thức cô cảm thấy là người của Tạ Ngọc Nam đến để tìm cô.
Đúng lúc cánh cửa phòng bên cạnh mở một nửa, Nguyễn Tri Hạ vội vã đi vào sau đó liền đóng cửa lại.
Có lẽ vừa mới ra khỏi phòng, nhân viên đang chuẩn bị dọn dẹp, trong phòng rất bừa bộn.
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, bước thẳng vào bên trong, thấy một cái tủ liền trốn vào trong đó.
Trong tủ treo áo choàng tắm.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trong tủ quần áo, hơi cúi đầu, mở miệng để kiểm soát nhịp thở.
Cô sợ thuộc hạ của Tạ Ngọc Nam quá thông minh và cẩn thận, sẽ tìm kiếm từng phòng một, rất khó mới có thể chạy thoát, nhất định phải trốn cẩn thận để không bị bắt trở lại.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ từ từ thở ra, liền lắng nghe chuyển động ở bên ngoài
Khả năng cách âm của các phòng ở Kim Hải rất tốt, cô chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn không nghe thấy động tĩnh gì cả.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Không gian trong tủ cũng rất hẹp, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp và nhịp tim ngày càng căng thẳng của mình.
Đột nhiên cô nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng có người mở cửa.