Theo như Thời Dũng kể, thì có thể đoán được, tâm tình của Tư Mộ Hàn có gì không đúng.
“Không có! Bây giờ anh đang gặp ông cụ Tư, giống như thường dân đi gặp hoàng đế vậy, nếu không phải cậu ta cải trang đi phỏng vấn riêng, thì làm sao anh dám gặp cậu ta!”
Nói đến đây, Cố Tri Dân liền cảm thấy tức giận.
Nguyễn Tri Hạ thở dài: “Em biết rồi.”
Thấy Nguyễn Tri Hạ sắp cúp máy, Cố Tri Dân vội vàng hỏi: “Sao thế? Cậu ta xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không biết nữa. Không biết anh ấy ở đâu, những nơi có thể em đều tìm rồi, cũng không tìm được anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ có chút bất lực.
Cô cho rằng bản thân mình hiểu Tư Mộ Hàn, nhưng lúc này mới phát hiện, cô thực ra không hiểu anh tới như vậy.
“Hừm…” Cố Tri Dân suy nghĩ một chút, rồi nói: “Còn một nơi nữa, em nhất định chưa tìm!”
Nguyễn Tri Hạ lập tức hỏi: “Nơi nào?”
Cố Tri Dân: “Nghĩa trang.”
Nguyễn Tri Hạ và Cố Tri Dân sau khi gặp nhau ở cổng Thịnh Hải, thì cùng nhau đi đến nghĩa trang mai táng mẹ Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn chưa từng đưa cô đi đến đó.
Nguyễn Tri Hạ trên đường đi nhìn thấy một tiệm hoa, đã vào mua một bó.
Cố Tri Dân ngồi ở ghết phụ, nhìn cô mua hoa liền nói: “Thật có tâm.”
Hai người cùng nhau đi đến nghĩa trang, Cố Tri Dân không lái xe.
Nguyễn Tri Hạ cong môi lộ ra ý cười.
Lúc hai người cùng nhau và nghĩa trang thì trời đột nhiên đổ mưa.
Cũng may trong xe Nguyễn Tri Hạ để ô dự phòng.
Cố Tri Dân cầm ô lên, hai người dùng chung một chiếc ô.
Vào lúc này, ở nghĩa trang vô cùng an tĩnh, trên đường vào không thấy bóng dáng ai đến thăm mộ.
Nghĩa trang ở trên một ngọn núi, sau khi Nguyễn Tri Hạ leo lên, từ xa đã thấy bóng dáng một người cao to.
“Là Tư Mộ Hàn!” Nguyễn Tri Hạ nói rồi, chạy về phía anh.
Cố Tri Dân cầm ô chạy theo sau: “Trời đang mưa, cô chạy cái gì! Ở ngay trước mặt rồi, đi bộ đến thì có làm sao!”
Nguyễn Tri Hạ căn bản không nghe anh ta nói, anh ta chỉ có thể cầm ô chạy theo Nguyễn Tri Hạ.
Kết quả, anh ta phát hiện bản thân còn không theo kịp Nguyễn Tri Hạ…
“Tư Mộ Hàn!” Nguyễn Tri Hạ ôm hoa chạy đến.
Mưa rất lớn, quần áo trên người Tư Mộ Hàn đều đã đẫm nước rồi, mái tóc đen cũng bị ước sũng, tóc tạo thành từng nhúm, trông rất tả tơi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không đỡ hơn là bao.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn hoàn toàn không có chút thương tổn nào đứng đó, Nguyễn Tri Hạ cũng không kịp nói gì nhiều, cô quay đầu nhìn lên bia mộ.
Mưa quá to rồi, mắt của cô có chút mở không nổi.
Nguyễn Tri Hạ lau đi nước mưa trên mặt, cô ôm bó hoa quỳ xuống trước bia mộ, sau đó đặt bó hoa lên đó.
Cô nhìn vào bia mộ một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ ơi, con là Tri Hạ, con và Tư Mộ Hàn đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, con xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm mẹ.”
Sau khi nói xong, cô dập đầu ba lần trước bia mộ. Xin ủng hộ team VietWriter bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one