Anh muốn cô đi thì cô phải đi?
Tư Mộ Hàn tự tin không sai, nhưng mà anh quá bá đạo, hống hách.
Mà Nguyễn Tri Hạ cũng không giống với Tiêu Thanh Hà, cô không thể làm được như Tiêu Thanh Hà vậy, tùy ý để Nguyễn Lập Nguyên quyết định cuộc đời mình, không những không oán trách, mà còn thấy thích.
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp cúp điện thoại.
Ngước mắt nhìn thấy một loại thợ trang điểm và stylist trước mặt, nói: “Mọi người về đi, tôi không cần những thứ này.”
…
Tư Mộ Hàn nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy ngang, ánh mắt lóe lên một chút sững sờ.
Nguyễn Tri Hạ dập máy của anh?
Tuy anh đã từng nghĩ đột ngột quyết định để Nguyễn Tri Hạ tham gia tiệc tối, có thể cô sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.
Đúng là vượt quá dự liệu của anh.
Tám giờ tiệc tối bắt đầu, bây giờ là sáu giờ, còn hai giờ nữa sẽ bắt đầu.
Thời gian còn thừa không nhiều lắm, Tư Mộ Hàn cầm áo khoác, đứng lên đi ra ngoài.
Cố Tri Dân ôm một xấp tài liệu đến, thấy Tư Mộ Hàn sắp đi, vội vàng ngăn anh lại: “Cậu đi đâu vậy? Mấy thứ này còn chưa làm xong đâu!”
Thứ bảy ai lại muốn tăng ca chứ, nếu không phải bởi vì công việc tương đối gấp gáp, anh ta cũng sẽ không đến.
“Còn lại cũng không nhiều lắm, cậu xử lý một chút là được.” Tư Mộ Hàn vỗ vỗ bả vai Cố Tri Dân, giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Nếu cậu nhanh tay một chút, trước mười hai giờ là có thể về rồi.”
“???” Vì sao giọng điệu của Tư Mộ Hàn nghe giống như thứ bảy tăng ca về trước mười hai giờ đã là rất sớm?
Cố Tri Dân mếu máo: “Này, rốt cuộc là công ty của ai đấy hả?”
Tư Mộ Hàn đã đi đến cửa, bỗng quay lại nói một câu: “Của cậu.”
Cố Tri Dân tức đến nghẹn lời, nhưng cũng không ném tài liệu trên mặt đất, mà là ném lên bàn làm việc, sau đó chỉ vào Tư Mộ Hàn nói: “Ông đây sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu.”
“Quá khen.”
Cố Tri Dân nhếch môi, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào thanh tìm kiếm: “Làm thế nào để khiến một người đàn ông nghị lực hơn người, làm việc cẩn thận, chỉ số thông minh ngất ngưởng phải quỳ xuống gọi bố?”
Không tìm không biết, vừa tìm Cố Tri Dân liền phát hiện trên mạng có rất nhiều người đưa ra vấn đề tương tự như thế.
Trên cơ bản thì tất cả bình luận phía dưới đều như vậy:
“Chủ topic quỳ xuống gọi bố bao lâu rồi?”
“Không thể nào, anh còn không để đối phương quỳ xuống, bản thân mình đã quỳ xuống trước rồi.”
“Thật là ngây thơ.”
“Từng có một người cũng hỏi về vấn đề này, về sau…… anh ta chết rồi.”
“……”
Tất cả đều là những bình luận linh tinh.
Cố Tri Dân đọc thật nhiều những topic tương tự, nhưng cơ bản đều là những bình luận như thế.
Có một người đưa ra vấn đề tương tự, nhưng lại nhận được một câu phản hồi là: “Làm con trai thật tốt QAQ!”
Cố Tri Dân vứt điện thoại di động qua một bên, ngồi dậy bắt đầu xử lý tài liệu.
Chương 293:
Đấu không lại Tư Mộ Hàn, anh ta rất tuyệt vọng.
……
Chiếc xe xa hoa của Tư Mộ Hàn chạy như bay, hai mươi phút là về đến nhà.
Trước đó Nguyễn Tri Hạ muốn đuổi mấy cô thợ hóa trang đi, nhưng bọn họ không chịu.
Cô đành phải cho người mời bọn họ ngồi ở phòng khách uống trà, còn mình thì đi vào nhà bếp từ từ làm cơm tối.
Khi Tư Mộ Hàn về đến nhà thì bọn họ đã uống một bụng trà, bọn họ nhìn thấy Tư Mộ Hàn thì giống như là nhìn thấy vị cứu tinh: “Cậu chủ!”
Tư Mộ Hàn hơi lườm bọn họ, hỏi vệ sĩ đứng ở bên: “Vợ tôi đâu rồi?”
“Ở trong phòng bếp ạ.” Vệ sĩ chỉ chỉ về phía phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ đang xem thực đơn, gần đây cô có nghiên cứu mấy món ăn mới, dự định tối nay làm ăn thử.
Trong lúc cô đang lật xem thực đơn thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài cửa.
Thật là kỳ diệu, cô nghe được tiếng bước chân này liền biết là Tư Mộ Hàn trở về.
Cô làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục chuyên chú nhìn thực đơn trên tay.
Tư Mộ Hàn đi tới, từ phía sau cô nhìn thấy cô đang cầm thực đơn, chợt nhìn thấy tên một món ăn trong đó, hơi nhíu mày đọc lên tiếng: “Mướp đắng nhồi thịt?”
“Anh về rồi.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, cô cũng không quay đầu lại, lộ vẻ rất lãnh đạm.
Tư Mộ Hàn giành lấy cuốn thực đơn từ trong tay cô, Nguyễn Tri Hạ có ưu thế về chiều cao, cô xoay người nhón chân muốn lấy lại, đáng tiếc so với anh thì cô vẫn còn lùn, căn bản không chạm được cuốn sách.
Nguyễn Tri Hạ đã nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này càng thêm tức giận.
Cô tức hổn hển giơ chân đá lên đùi Tư Mộ Hàn: “Trả thực đơn cho em!”
“em thà nhìn thực đơn cũng không muốn nhìn tôi sao?” Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng điệu anh nghiêm túc nhưng rõ ràng anh gây sự vô lý.
Nguyễn Tri Hạ hất cằm lên trừng mắt nhìn anh: “Đúng vậy, nhìn thấy anh là em cảm thấy phiền.”
Tư Mộ Hàn không những không giận mà còn cười, anh để thực đơn qua một bên, cúi đầu nhấp nhẹ lên đôi môi Nguyễn Tri Hạ, không chờ cô kịp phản ứng thì đã ôm lấy cô.
Thấp giọng nói bên tai cô: “Không phải em muốn giúp tôi sao?” Tiệc tối nay phải nhờ vợ rồi.”
Giọng nói của anh vốn dĩ trầm thấp êm tai, huống chi anh còn cố ý thấp giọng nói, vì thế mà từ vợ càng thêm ngọt ngào.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, đưa tay muốn gãi, dường như Tư Mộ Hàn đoán được cô sẽ làm vậy, lặng lẽ cầm lấy tay cô, rồi hôn nhẹ lên lỗ tai của cô: “Tiệc tối nay em đi không?”
Nguyễn Tri Hạ ngứa đến rụt cổ một cái, lớn tiếng nói: “em đi, em đi là được chứ gì!”
“Làm phiền em rồi.” Lúc này Tư Mộ Hàn mới thả cô ra.
Lỗ tai Nguyễn Tri Hạ mẫn cảm, lúc này đã đỏ hồng lên, Tư Mộ Hàn nhịn không được lại đưa tay đi bóp một cái.
Nguyễn Tri Hạ thẹn quá thành giận đẩy tay anh ra: “Đừng động tay động chân, em muốn đi thử đồ.”
Tư Mộ Hàn cũng không nói chuyện chỉ cười cười nhìn cô.
Có vẻ như anh tìm được nhược điểm của Nguyễn Tri Hạ.
“Có gì đáng cười, đừng cười!” Nguyễn Tri Hạ thô lỗ đẩy anh qua rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thử liên tục năm bộ đồ mới khiến cho cô thợ tạo mẫu cảm thấy hài lòng.
Theo suy nghĩ của cô thợ tạo mẫu thì bộ nào cũng đẹp, tuy nhiên cô cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có thể thử thêm vài bộ đẹp hơn nữa.
Ngồi trước gương để bọn họ trang điểm, Nguyễn Tri Hạ cũng bình tĩnh lại.
Vừa rồi Tư Mộ Hàn dùng mỹ nam kế với mình sao?