Thẩm Lệ và Thời Dũng cùng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở cạnh cửa, không biết đã đứng ở đó nghe bao lâu rồi.
Thời Dũng sau khi giật mình ngẩn người mất một lúc thì cúi đầu kêu một tiếng: “Cậu chủ.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn quét qua quét lại trên mặt hai người, sau đó nói giọng ra lệnh: “Đều vào đây.”
Thời Dũng và Thẩm Lệ nhìn nhau, đều đi vào theo.
Tư Mộ Hàn chậm rì rì mở điện thoại ra, mở phim hoạt hình để trước mặt Tư Hạ.
Tư Hạ nhận lấy điện thoại, vui tươi hớn hở bắt đầu cực kỳ tập trung xem phim hoạt hình.
Sau khi sắp xếp cho Tư Hạ xong, Tư Mộ Hàn mới quay đầu nhìn về phía bọn họ, giọng nói hơi nặng nề: “Nói đi.”
Tư Mộ Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân tự nhiên chồng lên nhau, dáng vẻ thảnh thơi, mặt mày sắc sảo, nhìn qua không giận tự uy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tư Mộ Hàn, phảng phất đoán ra được chút gì đó.
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Lệ một cái.
Trên người Tư Mộ Hàn phát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, Thẩm Lệ đành phải kiên trì nói: “Để Tri Hạ và Tư Hạ quen nhau, Tri Hạ là mẹ ruột của Tư Hạ.
Chuyện này vừa rồi Thẩm Lệ đã nói với Nguyễn Tri Hạ, cho nên Nguyễn Tri Hạ cũng không có đặc biệt ngạc nhiên.
Cô chỉ chuyển mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cũng đúng lúc quay đầu nhìn cô, tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong không khí, nhìn nhau hai giây, sau đó nhanh chóng dời đi.
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, cười như không cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Lệ chỉ có thể nói lại những lời mình vừa nói với Nguyễn Tri Hạ một lần nữa: “Hai người là vợ chồng.”
Cô nói xong thì cẩn thận giương mắt nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn luôn không thể hiện vui buồn qua nét mặt, giờ phút này trên mặt anh cũng không biểu hiện cảm xúc rõ ràng, dáng vẻ yên lặng không nói gì khiến người ta không thể nắm bắt.
Trong lòng Thẩm Lệ có chút thấp thỏm, lặng lẽ đưa tay kéo kéo góc áo của Nguyễn Tri Hạ.
Nếu Nguyễn Tri Hạ nói, Tư Mộ Hàn có thể nghe vào tai.
Cho dù bây giờ hai người đều mất trí nhớ, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn phái Thời Dũng đi điều tra tư liệu của Nguyễn Tri Hạ, không chỉ có như thế, còn trực tiếp dọn đến ở đối diện Nguyễn Tri Hạ.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ, cho dù hai người đều mất trí nhớ, Nguyễn Tri Hạ vẫn rất đặc biệt với Tư Mộ Hàn.
Ràng buộc giữa một vài người, vốn đã được định sẵn từ trước rồi, cho dù trên đường lạc nhau, quên mất nhau, cũng vẫn sẽ hấp dẫn lẫn nhau.
Thẩm Lệ cảm thấy, có lẽ chính là đạo lý này.
Nguyễn Tri Hạ nhận được ánh mắt cầu cứu của Thẩm Lệ, mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tuy rằng chuyện này nghe có chút vô lý, nhưng tôi tin là Tiểu Lệ không có nói dối. . . . . .”
Lúc cô nói chuyện, tuy vẻ mặt của Tư Mộ Hàn vẫn không thay đổi, nhưng anh cũng khẽ nghiêng đầu nhìn cô, rất rõ ràng là đang nghe cô nói.
Chỉ cần nghe vào lời cô nói là được rồi.
Dừng một chút, Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua Tư Hạ.
Tư Hạ đang tập trung xem phim hoạt hình, hoàn toàn không bị không khí nặng nề của người lớn làm ảnh hưởng, vừa xem còn vừa cười.
Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không khỏi dịu dàng thêm vài phần, giọng nói cũng mềm mại hơn, tiếp tục nói: “Có thể để tôi và Tri Hạ so sánh DNA, đây là cách trực tiếp nhất và có tác dụng nhất.”
Nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẻ mặt tối tăm ngồi ở đó, không nhìn ra anh đang nghĩ gì.