“Tại sao lại là màu xanh lục?”
“Ớt xanh màu xanh!”
Tư Mộ Hàn trầm ngâm vài giây rồi liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu nghiêm túc nói: “Đẹp.”
Tư Hạ nhận được hai lần khen ngợi, vui mừng lại cầm bút tiếp tục công việc sáng tạo của mình.
Nguyễn Tri Hạ trở lại phòng bếp.
Tư Mộ Hàn đi tới trước bàn ăn nhìn một lúc, lại chú ý thấy trên bàn ăn có bày mấy món anh thích.
Mi tâm của anh thoáng động, rón rén đi vào trong bếp.
Nguyễn Tri Hạ đứng quay lưng về phía anh, đang chờ nồi nước được đun sôi, sau đó đổ trứng vào khuấy đều.
Nguyễn Tri Hạ tắt bếp, hơi nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Thả tay!”
Người đàn ông phía sau ôm cô nghe lời cô nói lại không buông tay ra, mà nói một câu: “Ôm một chút thôi.”
Tư Mộ Hàn vùi đầu vào trong cổ của cô, giọng nói nghe có hơi nhỏ, cũng có chút nặng nề.
Nguyễn Tri Hạ dừng lại một lát, lời đến khóe miệng đành nuốt trở vào.
Cô múc canh trong nồi ra, vỗ nhẹ vào tay của Tư Mộ Hàn: “Anh đã nói chỉ ôm một chút thôi mà.”
Tư Mộ Hàn quả nhiên thả cô ra.
Anh đứng lên và hơi nghiêng qua, lại bưng bát canh Nguyễn Tri Hạ vừa múc ra ngoài, trong cả quá trình động tác của anh đều cực kỳ lưu loát đẹp mắt.
Người có khí chất tốt, cho dù là chen ở trong phòng bế chật hẹp cầm một bát canh, khí chất vẫn không tầm thường.
Nguyễn Tri Hạ theo ra ngoài, lại nghe được giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ, ăn cơm thôi.”
Tư Hạ quay đầu lại nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Con vẽ một chút đã.”
Tư Mộ Hàn đi tới, không biết nói gì với cô bé. Tư Hạ lại lưu luyến bỏ bút xuống và đứng dậy tới ăn cơm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Hạ ăn cơm, trong đầu đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, lại nghiêng đầu liếc nhìn Tư Hạ, bây giờ không tiện nói những điều này.
Tư Mộ Hàn cảm giác được ánh mắt của cô nên khẽ nhướng lông mày lên, dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, cũng không nói nhiều.
Ăn cơm xong, Tư Hạ lại tiếp tục đi làm sáng tác của cô bé, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng nói: “Em vừa đột nhiên nghĩ đến một việc, Nguyễn Hương Thảo làm sao biết được chuyện xảy ra ở trên đảo nhỏ năm đó?”
Tư Mộ Hàn biết cô còn có lời chưa nói hết nên không nói xen vào, ra hiệu cô nói tiếp.
“Mỗi lần Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy em đều nói muốn trả thù cho Trần Tuấn Tú. Cô ta còn từng nói, vì sao chúng ta còn sống mà người chết lại là Trần Tuấn Tú. Cô ta từ đầu tới cuối không hề nhắc tới Tư Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây thì ngước mắt thấy Tư Mộ Hàn vẫn nghiêm túc lắng nghe một cách lạ thường, lại nói tiếp: “Sau khi chuyện xảy ra trên đảo nhỏ năm đó, Tư Cẩm Vân lại cho phong tỏa tất cả tin tức trên đảo nhỏ. Ở thành phố Hà Dương cũng không có bất kỳ một nhà truyền thông nào từng nhắc qua, ngay cả chuyện Trần Tuấn Tú chết cũng chỉ nói là đi du lịch bất ngờ mất mạng. Giả thiết năm đó trước khi Trần Tuấn Tú đi tới đảo nhỏ đã nói kế hoạch của mình cho Nguyễn Hương Thảo biết, vậy cô ta chắc chắn biết mục đích chúng ta đi lúc đó chính là dẫn Tư Hạ về, cũng tất nhiên sẽ biết có Tư Hạ tồn tại…”