Trông anh như phải lao ra ngoài tìm người về bất cứ lúc nào, điều đó khiến người hầu trong biệt thự run rẩy cả ngày. Nhưng mà Nguyễn Hướng Minh mang Tư Tỉnh Hòa theo, cậu ấy không quan tâm chút nào, Tư Mộ Hàn tính tình như nào, cậu ấy cũng thừa biết. Bây giờ, chỉ cần mẹ trở về vào buổi tối, sẽ không có chuyện gì. Hiện tại vội vàng cũng vô dụng. Dù gì cũng chẳng có gì để sợ.
Sau bữa trưa, Tư Mộ Hàn vừa ở trong phòng làm việc vừa giải quyết công việc của công ty, vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hy vọng mọi người sẽ sớm trở lại, có thể xử lý tài liệu trong mười phút, nhưng phải mất nửa tiếng đồng hồ mới làm xong.
Càng về sau, cả người càng khó chịu, cuối cùng, Tư Mộ Hàn buông bút trong tay xuống, khoanh tay đứng bên cửa sổ, vẻ mặt u ám, hai mắt nhìn thẳng về hướng của cửa.
Trông anh như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuống lầu để đón người lên, dù sao vài thứ có điều tra đến giờ cũng không tra được kết quả, việc tìm ra chân tướng trước ngày cưới cũng không quá khả thi nữa, đôi mắt anh nhìn chằm chằm về phía cửa.
Ở một nơi khác, Abel đang ủ rũ, câm trong tay hai quả bóng, hai tay không ngừng di chuyển, những quả bóng quay qua quay lại.
“Vương Hành.” Lúc trước muốn tìm ra kẻ bí ẩn đã bắt cóc một nhóm vệ sĩ là ai, nhưng vẫn luôn không điều tra ra là ai. Sau này lại chuẩn bị muốn phá đám cưới lần nữa, nhưng không thành công, cứ như toàn bộ may mắn đã được sử dụng hết vào lần trước, vẫn luôn không †hu được gì.
Bây giờ ông đang chuẩn bị lên đường với Yaren. Ông một mình đi qua đó rất không an toàn. Mặc dù Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn vần luôn tìm kiếm tung tích của ông, nhưng sẽ an toàn hơn nhiều nếu đi cùng Yaren. Dù sao thì ở ngoài ánh sáng, bọn họ cũng không dám ra tay.
“Chỗ ở của Nguyễn An sắp xếp thế nào rồi?” Trước đây ông ta chỉ có một mình cũng không cần lo lắng những chuyện này, nhưng hiện tại Nguyễn An ở đây, dù gì ông ta vẫn phải cho cậu ấy một hy vọng cho con đường tương lai.
“Ngài đừng lo lắng, mọi việc đã an bài theo lệnh trước của ngài, nhưng cậu chủ có vẻ hơi miễn cưỡng. Tôi đã phái người tới canh giữ, nhưng tôi không chắc, khi nào cậu chủ sẽ tự mình ra mặt…”
Đối với lần rút lui này, Vương Hành cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra một phương án đáng tin cậy hơn.
Nhưng vì Nguyễn An, hiện tại anh ta không chắc nơi đó có còn có thể coi là nơi an toàn hay không.
“Cho dù đánh ngất đi hay chăng nữa, tôi cũng không quan tâm anh dùng cách gì, không được để cậu ấy xuất hiện trong vòng năm ngày.” Đối với cậu ấy, năm ngày là đủ rồi. Nếu mọi thứ ổn thỏa, cậu ấy có thể sống tiếp. Còn nếu chuyện không tốt…
“Ngài đừng lo lắng, tôi sẽ cho dặn dò xuống, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong vòng năm ngày.” Vương Hành gật đầu đáp, cúi đầu để người khác không thấy được vẻ mặt, chỉ miễn cưỡng thấy khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, một nụ cười nhẹ hiện ra.
Vương Hành vốn dĩ không muốn cùng Abel mạo hiểm, nếu đến lúc đó Abel không thể quay lại, những thứ phía sau sẽ giao cho Nguyễn An hoặc cũng có thể là anh ta sẽ chiếm lấy chúng, còn ai khác nữa chứt Vốn dĩ anh ta chưa từng có dự định như vậy, nhưng sau bao ngày bị đánh đập, mắng nhiếc và nhục nhã, những ý nghĩ đó lại cứ cắm vào lòng anh ta!
“Tôi sẽ tìm một vài người để thực hiện kế hoạch với anh. Anh là người mà tôi coi trọng nhất. Hãy chăm sóc tốt cho Nguyễn An. Tôi cũng đã chuẩn bị một vài thứ cho anh. Đợi đến nơi, An đương nhiên sẽ đưa cho anh, xin hãy giúp tôi dạy dỗ Ị”
nó để nó lớn lên một cách an toàn Mối liên kết huyết thống thật sự rất kỳ diệu, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại có thể vắt hết công sức để giúp đỡ cho một người con trai đã lâu không nhận ra mình, giúp cậu ấy lên kế hoạch cho những việc này bất chấp sự an toàn của bản thân!
“Ngài đừng lo lắng, cậu chủ vấn còn trẻ, thời gian hai người bên nhau cũng không dài, thời gian lâu dần, cậu ấy sẽ biết ngài là người tốt thế nào.”
Vương Hành cúi đầu an ủi hai lần, nhưng anh ta không còn nói ra tiếng lòng như trước!
Abel không nói gì, chỉ lạnh lùng xua tay, tỏ ý là ông ta sắp phải ra sân bay, chuẩn bị rời khỏi nơi này, có thể trở lại hay không còn tùy thuộc vào vận may của ông ta, dù gì trước đây vận may đó cũng từng cứu sống ông ta vài lần.
Xe hạ ga rồi dân dần dừng lại, nhìn qua cửa kính xe, khung cảnh bên ngoài vô cùng tấp nập.